“Thiếu Nông, Công Dư Tân, Phương Thị Dân, các cậu đừng xin xỏ cậu ta nữa, mấy người chúng tôi từ Yên Kinh đến, hét giá mấy tỷ tệ bảo cậu ta bán cho một viên thuốc tăng thọ, mà cậu ta còn không chịu. Các cậu mang mấy thứ vớ vẩn này đến, thì sao cậu ta có thể đưa thuốc tăng thọ cho các cậu chứ? Các cậu từ bỏ đi!”, Viên Khải cười nói.
“Phải đấy, mấy thứ vớ vẩn của các cậu cất đi thì hơn, đừng để người ta cười cho”, cô Liêu cũng lên tiếng.
Ba người nghe thấy thế, lập tức tiu nghỉu.
Nhưng Lâm Chính lại nói: “Tôi nói đồ của bọn họ bình thường, nhưng không nói là không cho bọn họ thuốc tăng thọ”.
“Cái gì?”.
Đám người Khâu Qua, Viên Khải đều vô cùng kinh ngạc.
“Đồ thì các anh giữ lại đi, tôi không vừa mắt, nhưng tôi sẵn lòng cho mỗi người một viên thuốc tăng thọ! Hơn nữa còn là tặng vô điều kiện!”, Lâm Chính đáp.
Ba người mừng rỡ, vô cùng kích động, vội vàng cúi người với Lâm Chính.
“Cảm ơn cậu, thần y Lâm”.
“Ân tình của cậu, cả đời này nhà chúng tôi sẽ không quên”.
Mấy chàng trai lệ nóng quanh tròng.
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy? Thà tặng không bọn họ cũng không chịu bán cho chúng tôi, cậu cố ý chọc tức chúng tôi sao?”, khuôn mặt Khâu Qua đỏ bừng, kích động nói.
“Tôi không rảnh chọc tức các ông”.
Lâm Chính lắc đầu nói: “Sở dĩ tôi tặng cho Thiếu Nông, là vì bố anh ấy chính trực liêm khiết, là người có tình có nghĩa mà ai cũng biết, quan tâm dân chúng, được nhiều người yêu quý. Người như vậy, tôi sẵn lòng để ông ấy tăng thêm 10 năm tuổi thọ. Còn bố của Công Dư Tân là Công Dư Lỗi thì có nhiều cống hiến kiệt xuất cho nền nghiên cứu khoa học của đất nước, mất bao tâm huyết cho sự nghiệp khoa học. Người như vậy, tôi cũng sẵn lòng cho không thuốc tăng thọ. Ông ấy được dùng thuốc tăng thọ của tôi là vinh hạnh của ông ấy. Còn về Phương Thị Dân, ông ấy vốn dĩ có mối quan hệ thân thiết với Dương Hoa, tôi cho ông ấy một viên thì sao nào?”.
Anh vừa dứt lời, mấy người Khâu Qua lập tức im bặt.
Thiếu Nông, Công Dư Tân và Phương Thị Dân thì cảm ơn rối rít.
Ánh mắt họ nhìn Lâm Chính đầy khâm phục và tôn kính.
Ba người lại cúi người một cúi thật sâu, rồi rời đi.
Ba người họ vừa đi chưa lâu, lại có không ít người chạy đến quán trà.
Đám người Khâu Qua ngoảnh sang nhìn, ai nấy đều ngã ngồi xuống ghế…
Những người đến… đều là người Yên Kinh…
Hạ Quốc Hải theo lời dặn của Lâm Chính, chỉ lan truyền tin này ở tầng lớp lãnh đạo của Yên Kinh. Hơn nữa, tin tức này cũng được giấu giếm, chí ít thế gia Tư Mã vẫn không biết chuyện thuốc tăng thọ.
Đừng nói là thế gia Tư Mã, dù là thanh niên nhà họ Đoàn đứng trước mặt Lâm Chính lúc này cũng không biết. Anh ta ở đây chỉ là hi vọng Lâm Chính thu tay, thả đường cung thuốc cho nhà họ Đoàn để cứu chữa bố anh ta. Nghe đến thuốc tăng thọ, anh ta cũng rất kinh ngạc.
Đám Khâu Qua, Viên Khải, ngồi trên ghế sắc mặt khó coi, không nói lời nào.
Những người qua đây đa số đều là người của thế gia.
Nhưng trong gia đình bọn họ đều có nhân vật tai to mặt lớn ở Yên Kinh.
Y học, chính trị, thương nghiệp…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...