“Cậu… Được, họ Lâm kia, chúng ta cứ chờ đi, để xem lúc đó ai là người cười đến cuối cùng!”, Khâu Qua nổi giận, đứng phắt dậy, định rời đi.
Những người khác cũng tức giận rời khỏi chỗ.
Nhưng đúng lúc này, mấy bóng dáng bỗng lao vào quán trà, chạy vào phòng bao.
Những người có mặt đều sửng sốt, quay sang nhìn bọn họ.
Một chàng trai đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn Lâm Chính, vội vàng bước tới: “Xin hỏi anh là thần y Lâm sao?”.
“Là tôi đây, anh là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Chàng trai nghe thấy thế liền vội vàng cúi người nói: “Thần y Lâm, xin anh hãy tha cho bố tôi đi, tôi đảm bảo nhà họ Đoàn chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa, cầu xin anh hãy tha cho nhà họ Đoàn chúng tôi!”.
Nghe thấy thế, những người xung quanh đều kinh ngạc.
“Cậu là người của nhà họ Đoàn?”, Viên Khải thất thanh kêu lên.
Nhưng chàng trai không thèm để ý đến Viên Khải, chỉ nhìn Lâm Chính, sốt ruột nói: “Thần y Lâm, tôi đại diện cho bác cả tôi là gia chủ nhà họ Đoàn đến cầu hòa với anh, chỉ cần anh tiếp tục phát thuốc cho chúng tôi, thì chúng tôi đảm bảo sẽ không can dự vào ân oán giữa anh và thế gia Tư Mã nữa, cầu xin anh hãy tha cho chúng tôi…”
Chàng trai nước mắt ròng ròng, van nài nói.
Người của các gia tộc đến từ Yên Kinh đều tỏ vẻ lúng túng.
Bọn họ không ngờ nhà họ Đoàn lại phái người đến Giang Thành để cầu xin thần y Lâm…
Phải biết rằng, nhà họ Đoàn là đồng minh đáng tin cậy của thế gia Tư Mã…
“Chàng trai, tôi nhớ ra rồi, hình như cậu là con trai của ông ba Đoàn, nhà họ Đoàn các cậu bị thần y Lâm uy hiếp ép buộc sao? Chỉ là một hậu bối Giang Thành, nhà họ Đoàn cần gì phải sợ chứ?”, một người phụ nữ nhíu mày hỏi.
Đó là đại diện của nhà họ Liêu Yên Kinh.
“Cô Liêu, cô không biết đấy thôi, bệnh nhồi máu não của bố cháu đã nặng lắm rồi, nếu không có thuốc đặc trị của thần y Lâm thì bố cháu… sợ là bố cháu không qua được đêm nay…”, chàng trai khóc nức nở nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”, người phụ nữ có chút tức giận.
“Không ngờ nhà họ Đoàn lại vô dụng như vậy, ông ba nhà họ Đoàn vốn đã là loại vô tích sự, chết thì chết đi, cần gì phải hủy hoại thanh danh của nhà họ Đoàn chứ?”, Viên Khải lắc đầu.
“Đâu chỉ có thế!”, chàng trai gào lên: “Ngoài ra, tất cả sản nghiệp của nhà họ Đoàn đã bị chặn đường, tất cả nguồn hàng, điểm tiêu thụ đều bị gián đoạn. Những đối tác hợp tác làm ăn với nhà họ Đoàn thà hủy hợp đồng cũng cắt đứt mối quan hệ hợp tác với chúng tôi, cả nền kinh tế của nhà họ Đoàn đã sụp đổ hoàn toàn rồi!”.
“Cái gì?”.
Ai nấy kêu lên thất thanh.
“Không thể nào!”.
“Đang yên đang lành, tại sao lại như vậy?”.
Khâu Qua, Viên Khải đều cuống lên hỏi.
“Lẽ nào là thần y Lâm thao túng bọn họ?”, người phụ nữ tên là cô Liêu kia trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Không phải thần y Lâm thao túng bọn họ, mà là thần y Lâm đối xử với bọn họ giống như đối xử với nhà họ Đoàn, anh ta cũng dừng thuốc của bọn họ. Những người đó không quan tâm đến ân oán gì cả, bọn họ chỉ muốn giữ mạng của mình thôi. Thần y Lâm đang nắm giữ tính mạng của bọn họ mà…”, chàng trai run rẩy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...