Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cuối cùng thì bà ta cũng hiểu lời nói trước đó của Lâm Chính có ý là gì. “Sớm muộn gì bà cũng phải cầu xin tôi mà thôi!”

Lời nói trước khi đi của Lâm Chính vẫn văng vẳng vang lên bên tai của Lưu Mãn San. Bà ta hít một hơi thật sâu, run rẩy lấy điện thoại ra định gọi cho Lâm Chính.

Nhưng đợi đến khi mở danh bạ thì bà ta mới sực nhớ ra là hình như mình không có số điện thoại của anh. Bà ta nhìn Tô Dư. Tô Dư cũng hoang mang. Số của anh trong máy Tô Dư cũng đã bị bà ta xóa mất khi nãy. Đây đúng là nhân quả mà.

“Tinh Vũ!”, Lưu Mãn San kéo tay Tinh Vũ, gào khóc. Trương Tinh Vũ cảm thấy hơi phản cảm.

Bà ta có thể nhìn thấy sự tức giận trong mắt Tô Quảng nên đành dịu xuống. Bà ta thở dài nói: “Em chịu thôi không hạ mình được, để Tô Nhu gọi cho nó đi. Dù sao Tô Nhu cũng là vợ nó, có lẽ nó sẽ chịu quay lại”.

“Tô Nhu, bác gái nhờ cả vào cháu đấy”, Lưu Mãn San khóc nức nở.

Lúc này thừa nhận cô là vợ của anh rồi sao? Tô Nhu chau mày, cảm thấy không nỡ lòng nào. Chuyện này liên quan tới tính mạng của bác cả, Tô Nhu cũng không nghĩ ngợi được nhiều, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính đang ngồi ở bên ngoài bệnh viện. Anh cầm điện thoại, châm một điếu thuốc và chờ đợi. Mọi việc đều nằm trong dự liệu của anh.


“Sao thế?”, anh ấn nút nghe.

“Anh đang ở đâu?”, Tô Nhu mấp máy môi.

“Anh đi dạo bên ngoài”, Lâm Chính đáp lại.

“Ừ thì…”, Tô Nhu do dự, thận trọng nói: “Anh có rảnh không, có thể tới bệnh viện tiếp tục…tiếp tục chữa cho bác cả được không?”

“Sao thế? Không phải mọi người không chịu để anh chữa cho bác cả sao? Sao giờ lại gọi anh quay về vậy?”, Lâm Chính tỏ vẻ nực cười.

“Vừa nãy thần y Lâm tới. Anh ấy nói…cách chữa trị của anh có hiệu quả, vì vậy…”

“Ồ, thần y Lâm nói cách của anh có tác dụng thì nó có tác dụng, còn anh nói thì không phải không? Nếu đã coi trọng thần y Lâm như vậy thì tại sao không bảo anh ta chữa trị cho bác cả đi? Hà tất phải tìm anh làm gì?”, Lâm Chính cười hỏi.


Tô Nhu á khẩu. Trương Tinh Vũ có vẻ như nghe được loáng thoáng nội dung bèn nổi đóa lên, lập tức quát vào mặt Tô Nhu: “Con gái, mở loa ngoài cho mẹ”.

“Mẹ…chuyện này để thương lượng thêm mà…”

“Thương lượng? Còn thương lượng cái gì nữa. Bác con sắp chết đến nơi rồi mà còn thời gian thương với lượng à? Mau, mở loa ngoài để bà đây nói chuyện”, Trương Tinh Vũ gào lên.

“Mẹ…”

“Nhanh lên?”, Trương Tinh Vũ đanh mặt.

Tô Nhu cũng hết cách, đảnh phải mở loa ngoài: “Em mở loa ngoài, mẹ muốn loại chuyện với anh, anh chú ý chút nhé…”, sau đó cô gái ấn nút

“Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ quát.

“Sao thế mẹ?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi

“Cậu nghe đây, tôi muốn cậu quay lại bệnh viện ngay lập tức trị bệnh cho bác cả”, Trương Tinh Vũ đùng đùng tức giận.

Bà ta không hề khách khí. Không hề có chút nào dịu dàng. Giống như đang gọi một con động vật vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui