Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Người bệnh đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Bệnh viện biết là anh sẽ tới nên đã đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, mong anh nhanh chóng vào xem xem”, Tô Dư vội vàng nói.
“Được”.
Lâm Chính nhanh chân bước vào phòng phẫu thuật.
Người nhà họ Tô rất kích động, cũng rất cung kính.
“Không ngờ thần y Lâm lại dễ nói chuyện như vậy”.
“Tôi nhớ lúc trước anh ta rất hung dữ”.
“Không phải là do nể mặt con gái tôi hay sao, nếu không, các người nghĩ dựa vào các người có thể mời được thần y Lâm? Quên mất chuyện phương thuốc lúc trước rồi à?”, Trương Tinh Vũ cười khẩy, nói.
Người nhà họ Tô nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi, không lên tiếng.
Chuyện phương thuốc của bà cụ Tô lừa người nhà họ Tô một vố thê thảm. Với thực lực hiện nay của thần y Lâm, muốn xử lý những người nhà họ Tô bọn họ đúng là dễ như trở bàn tay, búng ngón tay là có thể giải quyết, nhưng anh lại không động vào nhà họ Tô.
Theo người nhà họ Tô thấy, đây hoàn toàn là vì nể mặt Tô Nhu, nếu không, bọn họ đã phải chạy trốn khỏi Giang Thành từ lâu.
“Tinh Vũ à, cô đã sinh được một đứa con gái rất giỏi giang”.
“Đều nhờ cả vào Tô Nhu”.
“Tuy nhà họ Tô chúng ta sa sút, nhưng có Tô Nhu ở đây, sau này nhà họ Tô chúng ta nhất định có thể quật khởi trở lại”.
“Không sai!”.
Người nhà họ Tô đồng loạt vây lại, nói một cách thân thiết, câu nào câu nấy đều là lời khen ngợi.
Trương Tinh Vũ cười tươi rói.
Tô Nhu ở cạnh lại liên tục nhíu mày.
Từ khi Lâm Chính vào ở rể nhà họ Tô, trở thành chồng cô, những người này chưa bao giờ nói tốt về cô một câu. Hôm nay thần y Lâm đến đây, mấy người này lại trở mặt y như phim, ai cũng nâng cô lên tận mây xanh.
Thật là châm biếm.
Đây chính là hiện thực sao?
“Được rồi Mãn San, có thần y Lâm ở đây, A Thái chắc chắn sẽ không sao đâu! Cô yên tâm đi!”, người bên cạnh an ủi.
“Phải, thần y Lâm không phải mấy bác sĩ chân đất, có cậu ta ở đây, A Thái nhất định sẽ bình yên vô sự”, Lưu Mãn San lau nước mắt, cười nói.
“Chỉ sợ lúc trước tên vô dụng kia động vào A Thái khiến vết thương của A Thái nghiêm trọng hơn. Các người không thấy, còn tôi đã tận mắt nhìn thấy tên vô dụng đó châm mấy kim lên người A Thái, mong rằng mấy châm đó sẽ không xảy ra chuyện gì”, dượng bên họ nói.
Ông ta vừa nói, Lưu Mãn San lập tức căng thẳng.
“Dượng nói đúng, chúng ta phải mau qua đó nói rõ tình hình cho thần y Lâm!”.
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau qua đó đi!”.
Mọi người trong nhà họ Tô chạy ào ào tới phòng phẫu thuật.
Khi bọn họ tới nơi, cửa phòng phẫu thuật vừa khéo cũng mở ra.
Thần y Lâm và mấy bác sĩ trước kia bước ra khỏi phòng.
“Thần y Lâm, tình hình sao rồi? Bố tôi có ổn không?”, Tô Dư vội hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...