“Lâm Chính! Cậu làm gì vậy?”, Lưu Mãn San thét lên.
“Tên khốn này”, đám người Tô Quảng vội vàng lao vào trong phòng cấp cứu.
“Các người làm gì vậy, ra ngoài!
“Tất cả ra hết ngoài, không được vào đây”, bác sĩ cuống cuồng kêu lên và chặn đám đông lại.
“Bác sĩ, tại sao cậu ta lại được vào?”
“Cậu ta đang làm gì vậy? Cậu ta đang chữa trị cho chồng của tôi sao?”
“Sao bác sĩ có thể để loại người đó làm càn chứ?”
“Cậu ta sao lại trở thành bác sĩ thế kia?”, cả nhà Tô Nhu nhao nhao lên chất vấn.
“Bác sĩ Lâm đang điều trị cho bệnh nhân. Vừa rồi cậu ấy đã nói với tôi một phương án điều trị khả thi. Tôi cảm thấy không thành vấn đề nên để cậu ấy tiến hành xử lý. Mọi người yên tâm, tôi có thể lấy tư cách của tôi ra để đảm bảo, bác sĩ này có đủ tư cách chữa bệnh”, vị bác sĩ vội vàng nói.
Thực ra ban đầu khi nghe ý kiến của Lâm Chính thì vị bác sĩ này cũng phản đối. Dù gì cũng là một mạng người mà.
Nhưng phương án của Lâm Chính không hề có sai sót gì, cũng không hề có rủi ro, thế nên vị bác sĩ quyết định tin anh lấy một lần. Thật không ngờ người nhà bệnh nhân lại phản ứng dữ dội như vậy…
“Bác sĩ, bác bị người này lừa rồi. Cậu ta không phải là bác sĩ, chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi cả ngày, một con ký sinh trùng mà thôi”, Chẩm Tề vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, bác sĩ, người này không hề có tư cách hành nghề, sao cậu ta có thể là bác sĩ được chứ?”
“Nếu bác sĩ dám để cậu ta động vào chồng tôi thì tôi sẽ kiện bệnh viên, kiện các người coi mạng người như cỏ rác, kiện các người vô trách nhiệm với bệnh nhân…các người là bệnh viện vô nhân đạo”.
Lưu Mãn San kích động, chỉ thẳng tay vào mặt vị bác sĩ. Cả căn phòng trở nên hỗn loạn.
“Các người…”, vị bác sĩ tức tới mức giậm cả hai chân xuống. Ông ta cũng hết cách, đành phải gọi thêm những bác sĩ khác vào. Một lúc sau, bảo vệ có mặt, đuổi đám người ra ngoài. Thậm chí cảnh sát cũng tới.
Dù sao thì đã vào phòng này đều là bệnh nhân đang rơi vào tình cảnh nghiêm trọng cả, không có sự cho phép của bác sĩ thì không ai được làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân. Một khi xảy ra sự cố thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Cảnh sát tới đuổi người nhà họ Tô ra ngoài, giáo huấn cho họ một trận rồi mới rời đi. Còn Lâm Chính lập tức trở thành tội đồ của nhà họ Tô. Đám đông nổi đóa lên, đổ hết tội lên người Lâm Chính.
“Cậu, cút ngay ra ngoài cho tôi”, Tô Quảng chỉ ra cửa, trừng mắt hét lên với Lâm Chinh.
“Bố, con chỉ muốn cứu bác cả. Tình hình hiện tại của bác ấy chưa đến nỗi quá tệ”, Lâm Chính vội vàng giải thích.
“Cậu đừng gọi tôi là bố nữa, tôi không có người con rể như cậu”, Tô Quảng hai mắt đỏ ngàu, gầm lên.
Tiếng quát của ông ta khiến đám đông nín thở…
Chưa ai từng thấy Tô Quảng giận dữ như lúc này. Trong ấn tượng của mọi người, Tô Quảng luôn là một người đàn ông bạc nhược, thuận theo đám đông. Vậy mà giờ ông ta đang tức giận sao?
Trừ khi là ép Tô Quảng tới đường cùng, nếu không ông ta không bao giờ nổi máu nóng. Mà việc ép một người như Tô Quảng đỏ mặt được thì…không phải điều dễ dàng.
Lâm Chính sững sờ nhìn Tô Quảng. Tô Nhu, Trương Tinh Vũ, Lưu Mãn San, Chẩm Tề, Tô Dư đều như hóa đá.
Nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta nhìn Tô Quảng bằng ánh mắt sáng rực. Thực ra bà ta hơi có ác cảm với người chồng bạc nhược của mình. Chính vì ông ta mà bà ta luôn cảm thấy mất mặt. Nhưng giờ xem ra chồng của bà ta bản lĩnh hơn tưởng tượng nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...