Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Thôi…không cần đâu”, Tô Tiểu Khuynh vội vàng lắc đầu. Cô gái tóc ngắn cũng hiểu điều mà Tiểu Khuynh đang lo lắng nên không nói gì.
Thế nhưng đội trưởng đội vệ sĩ chỉ phất tay. Lập tức có hai người bước tới, nhấc người thanh niên đi khiến người này trố mắt.
“Á…anh…”
“Chuyện này…”, hai người kêu lên định ngăn lại nhưng không làm gì được.
“Giờ…phải làm sao đây?”, cô gái tóc ngắn cuống cả lên.
Người đã rơi vào tay họ rồi, nếu như người ta mà biết Tiểu Khuynh không phải cô chủ của họ rồi tức lên thì phải làm thế nào?
“Không sao đâu bạn Niếp, đã tới nước này thì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Cậu yên tâm, có chuyện gì thì mình chịu trách nhiệm cho”, Tiểu Khuynh nghiêm túc nói.
“Mời cô lên xe”, đội trưởng đội vệ sĩ lên tiếng.
Tiểu Khuynh hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước lên chiếc xe Roll – Royce. Cô gái tóc ngắn cũng vội vàng bước lên theo.
Đoàn xe rời đi, một vài người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo ba lỗ lập tức bước ra từ một góc tường.
Bọn chúng đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt. Tên nào tên đấy mồ hôi nhễ nhại, tim đập thình thịch. Bọn chúng vốn định tới bắt Tô Tiểu Khuynh đi, nhưng khi chúng chuẩn bị ra tay thì đám vệ sĩ đột nhiên xuất hiện.
Thấy đối phương quá hùng hậu, đám người này bèn ngây người, không dám khinh suất.
“Mẹ kiếp, may mà chúng ta tới muộn. Chứ nếu mà xuất hiện sớm, đụng độ với bọn chúng thì xong đời rồi”, một người đàn ông xăm hình hổ trên người lau trán.
“Anh Hạnh, đám này có lẽ đầu là vệ sĩ chuyên nghiệp. Anh nhìn cách chúng ăn mặc mà xem, giống như là vệ sĩ của tập đoàn Dương Hoa thì phải…”, một gã đứng bên cạnh lên tiếng.
“Vệ sĩ của tập đoàn Dương Hoa sao?”, người đàn ông xăm hình hổ tái mặt: “Con bé này, lẽ nào có liên quan tới tập đoàn Dương Hoa à?”
“Không thể nào…”
“Nếu có liên quan tới Dương Hoa thì sao nhà họ lại còn mượn tiền của chúng ta chứ? Còn không trả nổi cả từng đấy tiền?”
“Em cũng không biết. Nhưng dù có thế nào thì nợ cũng phải trả. Dù đó là người của tập đoàn Dương Hoa thì nợ tiền lẽ nào không cần trả sao? Chúng ta có hợp đồng đàng hoàng”.
“Đại ca, anh nói xem giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Báo với anh cả đi, người đứng sau anh cả chắc chắn không hề thua kém tập đoàn Dương Hoa đâu”.
“Dạ, vậy chúng ta về trước đã”. Cả đám người lũ lượt kéo nhau rời đi.
Bên trong bệnh viện. Lâm Chính đặt điện thoại xuống. Anh khẽ thở phào. Anh nhận được tin của Mã Hải nói rằng Tô Tiểu Khuynh đã bình an vô sự.
“Không sao nữa rồi”, Lâm Chính nói với Tô Dư. Lúc này cô gái đang vô cùng lo lắng.
“Tiểu Khuynh đang ở chỗ bạn của tôi. Con bé đang rất an toàn, cô yên tâm đi, đám người kia sẽ không tìm tới con bé nữa”.
“Vậy thì tốt. Cảm ơn cậu”, Tô Dư vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Tô Dư”.
Lúc này, có tiếng gọi vang lên. Tô Nhu trong bộ trang phục của bệnh nhân bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...