Gã vừa nói xong, sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, cô ta đã hiểu ý của người đàn ông.
“Bỉ ổi! Anh cút đi! Dù tôi có chết cũng sẽ không quay loại phim đó!”, Tô Dư vô cùng xấu hổ mắng chửi.
“Đồ đê tiện! Cho cô cơ hội mà cô không nắm bắt? Cô nghĩ cô là cái thá gì? Cô quay phim đó chưa chắc bán được bảy triệu mấy tệ! Tôi đã chịu phần thiệt rồi, cô còn dám từ chối?”, người đàn ông thẹn quá hóa giận, quay sang chửi mắng.
“Anh cút đi!”, Tô Dư tức đến mức mặt đỏ bừng.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đồ đê tiện, cô không chịu quay thì mau trả tiền! Trong vòng ba ngày, nếu cô không trả tiền lại đây thì đừng trách tôi!”.
“Các người đã làm bố tôi bị thương, các người còn định làm gì nữa? Giết tôi sao? Được, các người cứ làm đi, tôi… tôi không sợ các người!”, Tô Dư nghiến răng, nói.
“Giết cô, ha, cô chết rồi thì ai trả tiền cho chúng tôi? Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không động đến một sợi tóc của cô. Nhưng để đề phòng cô chạy trốn, chúng tôi cũng phải áp dụng một số biện pháp!”, người đàn ông cười nhạt nói.
Tô Dư tim đập thình thịch, lòng rét lạnh, vội hỏi: “Biện pháp gì?”.
“Ha ha”, người đàn ông không trả lời, cúp máy thẳng.
“Lâm Chính, anh ta… anh ta muốn làm gì?”, Tô Dư vội vàng nhìn sang Lâm Chính, hoảng sợ hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó chợt hiểu ra điều gì, lập tức quát lên: “Không hay rồi, Tiểu Khuynh!”.
“Cái gì?”.
Tô Dư sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải ngay.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Mau, phái người đi đón Tô Tiểu Khuynh em gái tôi đến nơi an toàn, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc nào, tôi sẽ hỏi tội ông!”, Lâm Chính khẽ quát.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải vội vàng buông việc trong tay xuống, ngay lập tức chạy đi sắp xếp.
Reng reng…
Tiếng chuông vui tai vang vọng khắp trường Trung học Giang Thành 1.
Tô Tiểu Khuynh mặc áo đồng phục đi về phía cổng trường.
“Tiểu Khuynh, lần thi thử này cậu thi thế nào?”, một cô gái tóc ngắn chạy tới, ôm lấy Tô Tiểu Khuynh, hít hà một hơi trên người cô ấy, cười hì hì hỏi.
“Không tốt lắm…”, Tô Tiểu Khuynh nặn ra nụ cười, đáp.
“Tiểu Khuynh, cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi vậy?”, cô gái tóc ngắn quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon”.
“Thế à? Vậy về phải ngủ bù đi, tối còn thi nữa”.
“Ừ”, Tô Tiểu Khuynh gật đầu.
Lúc đó, ở bên cạnh lại vang lên tiếng cười đùa.
Hai thiếu nữ nhìn sang, một nhóm nam nữ nhai kẹo cao su, hút thuốc lá chạy tới.
Một cô gái nhuộm tóc màu rượu đỏ, tỏa ra mùi nước hoa nồng đậm huýt sáo với Tô Tiểu Khuynh, cười một cách quái gở: “Ô, kia không phải ngôi sao họ Tô của chúng ta đây sao? Sao sắc mặt lại khó coi thế?”.
“Chị Hà, chị đừng hiểu lầm, ngôi sao là chị của cô ta, không phải cô ta”, cô gái bên cạnh cười hì hì nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...