Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Lúc thì thế này, lúc thì thế kia. Nếu như khi đó mà chúng tôi đưa ông cụ đi hỏa táng thì có phải là các người đã giết chết một con người rồi không. Dượng của Chương Hiểu Hiểu chỉ trích đám bác sĩ.

Rõ ràng là ông ta đang tức tới mức bại hoại.

“Chuyện này chúng tôi cũng không biết tại sao, thế nhưng báo cáo kết quả phẫu thuật thì cho thấy mọi thứ đều diễn ra đúng quy trình, không có gì giấu diếm hay lừa gạt người nhà bệnh nhân. Nếu mọi người cảm thấy không hài lòng thì có thể kiện chúng tôi bất cứ lúc nào”, bác sĩ Triệu nghiêm túc nói.

Người nhà họ Chương không nói gì. Giáo sư Bạch đi tới trước giường bệnh, kiểm tra cho Chương Sư Hà một lần nữa. Ông ta cũng cảm thấy không dám tin.

“Kỳ tích, đúng là kỳ tích”, giáo sư Bạch nói.

“Giáo sư Bạch, tôi cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết. Tôi làm sao thế này? Là mọi người đã chữa khỏi cho tôi sao?”, Chương Sư Hà cười nói.

“Không, chúng tôi không hề tiến hành điều trị gì đặc biệt. Chúng tôi chỉ kiểm tra thôi. Tình huống của ông, chúng tôi cũng mới thấy lần đầu”, giáo sư Bạch thở dài.

Nằm lạnh lẽo đưa ra khỏi bệnh viện, khỏe như hổ khi quay lại bện viện. Chuyện quái gì thế này? Giáo sư Bạch đã sống quá nửa đời người rồi cũng chưa từng thấy tình huống này bao giờ.


“Hả?”

Chương Sư Hà lộ vẻ khó tin. Những người xung quanh bèn thuật lại sự việc cho ông cụ. Chương Sư Hà lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ông chết đi.

“Vô duyên vô cớ sao lại xảy ra chuyện này chứ?”, Chương Sư Hà sững sờ.

Thế nhưng, ông cụ nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, bèn gọi: “Hiểu Hiểu đâu rồi?”

Dứt lời, sắc mặt của những người xung quanh lập tức trở nên kỳ dị. Chương Sư Hà chau mày, nhìn dượng của Hiểu Hiểu và hiểu ra ngay, bèn trầm giọng: “Lập tức gọi con bé về cho tôi”.

“Vâng thưa ông”.

Người nhà họ Chương lập tức chạy đi. Nửa tiếng sau, Chương Hiểu Hiểu và Chương Hoa được đưa tới phòng bệnh.


Trên mặt Chương Hiểu Hiểu vẫn còn nguyên vết tát hằn đỏ. Nhìn thấy hai người bước tới, ông cụ vui lắm.

“Hiểu Hiểu, mặt cháu bị sao vậy? Hơn nữa…cháu đã đi đâu thế?”, Chương Sư Hà lập tức hỏi.

Chương Hiểu Hiểu do dự một lúc rồi lắc đầu, không nói gì. Chương Hoa đột nhiên lên tiếng với vẻ tức giận: “Ông nội, chị bị bọn họ đuổi ra khỏi gia tộc”.

“Cái gì?”, Chương Sư Hà thốt lên.

Cả đám người nhà họ Chương tái mặt. Chương Hoa thuật lại đầu đuôi sự việc.

“Khốn nạn”, Chương Sư Hà đập mạnh tay xuống giường, trừng mắt với đám người đã làm khó Chương Hiểu Hiểu và quát lớn: “Từ ngày hôm nay, các người cút ra khỏi nhà họ Chương cho tôi”

“Đừng, ông ơi”.

Đám đông cầu khẩn. Thế nhưng ông cụ đã quyết. Ông đã không còn mềm lòng nữa. Mình vừa mới chết mà bọn chúng đã đấu đá nhau rồi. Đúng là lũ sâu mọt. Đám người đó xứng đáng bị đuổi ra khỏi cái gia tộc này.

Đợi bọn họ đi hết, Chương Sư Hà mới nhìn Chương Hiểu Hiểu và trầm giọng hỏi: “Hiểu Hiểu, cháu thật thà trả lời ông”.

“Dạ, chuyện gì ạ?”, Chương Hiểu Hiểu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui