“Thị trường cổ phiếu ngày mai chắc là sẽ rất thú vị”.
“So với thị trường cổ phiếu, tôi nghĩ vẻ mặt của thần y Lâm còn thú vị hơn nhiều”.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang khắp phòng khách.
Trịnh An Sơn đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh bỗng hé mắt, cười nhạt rồi lẩm bẩm.
“Tiếc thay một hạt giống tốt, nếu cậu ta chịu ẩn nhẫn mấy năm, chắc là sẽ xưng bá một phương…”
…
Nhà họ Hạ, một chiếc xe con bình thường dừng ở cổng.
Một cô gái đỡ một ông lão run rẩy bước vào.
Một lát sau, gia chủ nhà họ Hạ là Hạ Khai cùng với đám Hạ Thu Ân chạy ra.
“Chú Chương, sao chú lại đến đây? Mau mau mau! Mời chú đi bên này!”.
Hạ Khai chạy tới, đích thân dìu ông lão đi vào trong.
Có thể khiến gia chủ nhà họ Hạ đích thân ra tận cửa đón tiếp, thậm chí dìu vào, đủ để thấy đây không phải là người tầm thường.
“Bố cậu đâu Tiểu Khai?”, ông lão ngẩng đôi mắt đã lõm sâu lên, hỏi Hạ Khai.
“Mau, mau đi gọi ông cụ”, Hạ Khai vội kêu lên.
Hạ Thu Ân lập tức chạy đi.
Một lát sau, tiếng cười sang sảng vang lên ở nhà trong.
“Ha ha ha, ông Chương, không ngờ ông còn có thời gian rảnh đến chỗ tôi, bộ xương già này của ông vẫn còn đi lại được, đúng là kỳ tích, ha ha ha…”, Hạ Quốc Hải cười lớn.
“Quốc Hải, tôi mạo muội đến làm phiền, mong ông lượng thứ…”, ông cụ Chương Sư Hà khẽ gật đầu nói.
“Haizz, ông Chương, sao ông khách sáo thế? Không coi tôi là anh em nữa sao?”, Hạ Quốc Hải cười đáp.
“Quốc Hải, để lát nữa chúng ta ôn lại chuyện cũ đi, hôm nay tôi đến là muốn chứng thực một chuyện”, Chương Sư Hà nói.
“Ông nói đi, chuyện gì vậy?” Hạ Quốc Hải nói đầy hào sảng.
“Quốc Hải, tôi hỏi ông, ông… trong tay ông quả thực có thuốc có thể kéo dài 10 năm tuổi thọ sao?”, Chương Sư Hà nhìn chằm chằm Hạ Quốc Hải, nghiêm túc hỏi.
Hạ Quốc Hải sững sờ, đột nhiên cười chua chát: “Xem ra chỉ có người anh em tin lời nói này”
“Sao? Chuyện này đã lan khắp ra ngoài rồi à?”,
“Đúng vậy, thông tin đã được truyền khắp các gia tộc Yên Kinh rồi. Thế nhưng phần lớn mọi người đều không tin, họ cảm thấy tôi điên rồi” Hạ Quốc Hải bất lực nói.
“Vậy thì Quốc Hải rốt cuộc ông có thuốc không?”, Chương Sư Hà lại hỏi.
“Ông muốn thuốc này à?”
Chương Sư Hà thở dài, nói giọng khàn khàn: “Đương nhiên là muốn, thực không giấu gì người anh em, tôi bệnh nặng lắm rồi!”
Hạ Quốc Hải tối sầm mặt: “Người anh em, ý của ông là gì?”
“Quốc Hải tôi già rồi. Lục phủ ngũ tạng đều bị suy kiệt, không còn tốt nữa. Bác sĩ nói chỉ còn sống chưa tới nửa năm, có thể qua một thời gian nữa tôi không còn cả đứng vững nữa…”, Chương Sư Hà thở dài lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...