Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Gia chủ của thế gia Tư Mã – Tư Mã Tàng đang ngồi thưởng trà với một ông lão mặc bộ đồ thời Đường màu trắng.

Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn, lăn đến bên hồ săn, vô cảm nhìn đám cá đang bơi lội dưới hồ, vẻ mặt sầu muộn.

“Bên kia nói thế nào?”, Tư Mã Tàng đặt ly trà xuống, liếc nhìn về phía Tư Mã Sóc Phương.

Tay của ông lão đang định uống trà bỗng hơi khựng lại, lắc đầu: “Y thuật của vị thần y Lâm này quả thực trác tuyệt, tôi đã dẫn Sóc Phương đi xem nhưng bên ấy tỏ ý vô phương cứu chữa, tôi cũng thật hết cách”.

“Khó khăn đến vậy sao?”, Tư Mã Tàng âm thầm siết chặt ly trà, ly trà bị vỡ cũng không biết.

Ông lão nhíu mày, cười nói: “Gia chủ Tư Mã cũng đừng bỏ cuộc, thế giới này rộng lớn, nhân tài dị sĩ nhiều không kể xiết. Chẳng phải thần y Lâm này cũng mới xuất hiện đó sao? Cậu ta còn trẻ vậy mà đã có y thuật kinh người đến thế là điều vốn đã khiến người khác không thể tưởng tượng được rồi. Đợi thêm đi, có lẽ không lâu nữa sẽ có một thiên tài y học còn trác tuyệt hơn cả thần y Lâm xuất hiện, đến lúc đó không phải Sóc Phương sẽ được cứu sao?”

“Mong là vậy”, Tư Mã Tàng cũng biết rằng ông lão này đang an ủi mình nên không nói thêm gì.


“Đúng rồi, gia chủ Tư Mã, thứ cho tôi nhiều lời, cậu đã lấy lại Thiên Kiêu Lệnh chưa?”, ông lão bỗng hỏi.

Cơ thể Tư Mã Tàng khẽ run, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt đã bình tĩnh lại: “Sao vậy? Ông Trịnh cũng tin mấy lời đồn bên ngoài sao?”

“Tư Mã Tàng, tình cảm giữa chúng ta thế nào? Cậu thật sự cho rằng tôi đã già đến hồ đồ rồi sao? Sóc Phương đã thế này rồi, cậu cảm thấy nó có thể giữ được Thiên Kiêu Lệnh sao?”, ông lão cười nói.

Tư Mã Tàng im lặng.

“Hơn nữa, chuyện ở Giang Thành đã truyền đi khắp nơi rồi, mối quan hệ giữa cậu và hắn không tầm thường, đang yên đang lành cậu bỗng nhiên đến Giang Thành, còn bắt có cô gái tên Tô Nhan kia nữa. Nếu không phải cậu phái hắn đi lẽ nào hắn có thù gì với thần y Lâm? Ta không nhớ tên họ Lưu kia từng đụng chạm gì với thần y Lâm cả mà?”, ông lão cười nói.

“Cuối cùng vẫn không giấu được Trịnh An Sơn ông! Đúng vậy, đúng là tôi đã gọi Lưu Sẹo tới đó, mục đích của tôi là khiến hắn đối phó với thần y Lâm, tạo cơ hội để tôi tìm cách lấy Thiên Kiêu Lệnh về, nhưng… tôi đã đánh giá cao gã Lưu Sẹo ngu ngốc đó rồi!”, Tư Mã Tàng hừ nói, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

“Với năng lực của hắn, không nên hỏng chuyện mới phải!”


“Nếu hắn dốc hết sức thì chắc chắn sẽ không hỏng chuyện nhưng hắn cố ý làm hỏng chuyện! Hắn biết tôi đã lợi dụng hắn nên mới quay ngược lại kéo tôi xuống nước! Thần y Lâm đã biết thế gia Tư Mã tôi ra tay rồi, hắn muốn đổ chậu than nóng là thần y Lâm lên người thế gia Tư Mã tôi! Hơn nữa… Lưu Sẹo cũng muốn giành Thiên Kiêu Lệnh!”, Tư Mã Tàng lạnh giọng nói, trên người toả ra sát ý.

“Không có Thiên Kiêu Lệnh, thế gia Tư Mã sẽ rơi vào thế bị động ở đại hội, các cậu vốn muốn nhờ Thiên Kiêu Lệnh của Sóc Phương để phát triển, mất đi Thiên Kiêu Lệnh, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ bị những gia tộc lớn kia xâu xé!”, ông lão uống một ngụm trà.

“Ông thật sự tưởng rằng thế gia Tư Mã của chúng tôi chỉ dựa vào một tấm lệnh bài nho nhỏ để tranh hùng với những gia tộc kia sao?”, Tư Mã Tàng ngẩng đầu nhìn ông lão.

Cái nhìn này khiến ông lão thấy thảng thốt.

“Lẽ nào tôi nhìn lầm rồi sao?”, ông lão ngơ ngác hỏi.

“Tôi sẽ khiến ông nhìn cho rõ thế gia Tư Mã thực thụ là như thế nào”, Tư Mã Tàng khàn giọng nói.

Lời này tràn ngập khí thế bá đạo và sự tự tin ngút ngàn.

Ông lão hơi kinh ngạc, không nói thêm gì.

Lúc này, chú Trung bước nhanh tới, đưa tập tài liệu cho Tư Mã Tàng, đồng thời cúi người nói nhỏ vài câu vào tai ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui