Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Chủ tịch Lâm!”.
Tiếng gọi đó khiến người trong nhà kinh ngạc không thôi.
Chủ tịch Lâm?
Đó là gọi ai?
Chẳng lẽ là Lâm Chính?
Sao có thể? Một kẻ ở rể! Một tên vô dụng! Sao có thể là chủ tịch?
Hơn nữa, ai cũng biết Giang Thành chỉ có một Chủ tịch Lâm!
Đó là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng trên cả nước!
Một tên ăn bám cũng xứng được gọi là Chủ tịch Lâm?
Mọi người kinh ngạc.
“Này, anh bạn, có phải anh gọi nhầm rồi không? Anh ta không phải ông chủ gì cả, anh đừng gọi bậy bạ”, Đường Tiểu Thạch vội nói.
“Đúng vậy, anh nhìn người cho kỹ rồi hẵng gọi chứ! Cậu Hàn ở đây, anh không chào hỏi cậu Hàn trước à? Còn ra thể thống gì!”, Đường Hiểu Hồng cũng lải nhải mấy câu.
Hầu Nam biến sắc, trừng mắt quát khẽ với hai người: “Im miệng, các người thì biết cái gì? Đừng nói bậy!”.
“Người này là ai?”, cậu Hàn nhíu mày.
“Vị này là Giám đốc Chu, Chu Tử Tài, giám đốc bộ phận của Tập đoàn Dương Hoa!”, Hầu Nam giới thiệu.
Mọi người nghe vậy, hơi thở nghẹt cứng.
“Giám đốc của Tập đoàn Dương Hoa?”.
Điều này có nghĩa gì, những người ở đây đều hiểu rõ.
Ở trong nước, địa vị của Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng hàng đầu.
Bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không chỉ chuyên chú vào ngành y dược, mà các ngành nghề khác như ngành ẩm thực, ngành thời trang đều có dính dáng. Bởi vì có hai vị thuốc đặc hiệu, Tập đoàn Dương Hoa có thể nói là đứng ở đẳng cấp hàng đầu ngành y dược, đồng thời thực lực tăng trưởng từng ngày, quy mô càng lúc càng lớn.
Sau này Tập đoàn Dương Hoa phát triển ra nước ngoài, hướng tới toàn thế giới đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Một giám đốc công ty có thực lực hùng hậu, tiền đồ vô lượng như vậy… hoàn toàn không phải một ông chủ nho nhỏ bình thường là có thể so sánh.
Nhất là những người như Hầu Nam, Đinh Thu.
“Hóa ra là Giám đốc Chu! Ái chà, ông chủ Hầu, ông mời Giám đốc Chu tới sao không nói sớm? Để tôi có chuẩn bị chứ?”, Đường Tông Hào tay chân luống cuống, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Nhưng… Giám đốc Chu lại không quan tâm đến Đường Tông Hào, chỉ khom lưng với Lâm Chính.
Lâm Chính không lên tiếng thì anh ta không đứng dậy.
Cảnh này làm mọi người kinh ngạc.
Đường Tông Hào ngơ ngác, nhìn sang Đường Tiểu Thạch, vội khẽ giọng nói: “Tiểu Thạch, cháu chắc người này chính là Lâm Chính, vua ăn bám ở Giang Thành chứ?”.
“Chắc chắn, khẳng định! Tuyệt đối không sai được! Cháu từng gặp anh ta, chính là anh ta không sai đâu!”, Đường Tiểu Thạch hơi hoảng hốt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...