Đường Hồi Tuyết lập tức tái mặt, ánh mắt điên cuồng run rẩy, ngơ ngẩn nhìn Hầu Nam.
Đám người Đường Tông Hào, Đường Tùng cũng hoảng hốt.
Phía Hầu Nam lại có người từng gặp Lâm Thích Tổ…
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Lần này tiêu rồi!
Tất cả kế hoạch tiêu tùng rồi!
Đường Hồi Tuyết không còn sức lực ngã ngồi trên ghế, gương mặt xinh đẹp toát đầy mồ hôi lạnh.
Đám người Đường Tiểu Thạch, Đường Hiểu Hồng âm thầm cười khẩy.
“Xem đi, tôi đã bảo vẫn phải dựa vào cậu Hàn!”.
“Tên vô dụng này thì có tác dụng gì? Nhà họ Đường chúng ta chỉ có cậu Hàn mới có thể cứu vãn! Dựa vào tên ở rể vô dụng này? Để chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng hay sao?”.
Mấy người nhỏ giọng nói.
Hầu Nam gọi một cuộc điện thoại, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu Lâm, năm phút nữa là bạn của tôi tới rồi, xin hãy đợi một lát”.
“Cô Đường, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?”, Đinh Thu liếc nhìn Đường Hồi Tuyết mãi cúi đầu không nói, nhếch khóe miệng, hỏi.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Hầu Nam và Đinh Thu đã nghi ngờ thân phận của Lâm Thích Tổ.
Mặc dù diễn xuất của Lâm Chính rất tốt, nhưng mọi thứ… quá kỳ quặc.
Lâm Thích Tổ ở nước ngoài, sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn trùng hợp là bạn trai của Đường Hồi Tuyết? . Đọc 𝙩ru𝘺ện ha𝘺, 𝙩ru𝘺 cập nga𝘺 ﹢ 𝖳r𝑼m𝖳ru 𝘺en﹒vn ﹢
Rất nhiều chỗ không thể giải thích!
“Ông chủ Hầu, nói như vậy là ông không tin tôi sao?”, Lâm Chính không hoảng loạn, chỉ sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Tên vô dụng này giả vờ cũng ra gì đấy chứ”, Đường Tiểu Thạch âm thầm cười nói với Đường Hiểu Hồng.
“Không không không, cậu Lâm, cậu đừng giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nhưng người làm ăn chúng tôi xưa nay đều rất cẩn trọng, tôi làm như vậy chỉ để yên tâm mà thôi”, Hầu Nam làm ra vẻ hoảng hốt, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
Thực tế ông ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ.
“Nếu ông chủ Hầu đã không tin chúng tôi, vậy chúng ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì… Thích Tổ, chúng ta đi thôi”, Đường Hồi Tuyết đứng dậy, định kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng cô ta vừa định đi, người của Đinh Thu lập tức ngăn cô ta lại.
“Cô Đường, đừng vội vã rời đi thế chứ. Bạn của Hầu tổng sắp tới rồi, đợi bạn của ông ấy tới, các người đi cũng đâu muộn”, Đinh Thu lạnh nhạt nói.
Đường Hồi Tuyết vội vã rời đi khiến Đinh Thu càng tin chắc suy nghĩ của mình.
Hầu Nam cũng nheo mắt lại, nhìn Đường Hồi Tuyết nói: “Cô bé, đi vội như vậy làm gì? Món ăn ở đây còn chưa lên hết, hôm nay không phải nhà họ Đường các người mời chúng tôi ăn sao? Khách còn chưa ăn miếng nào, chủ đã định bỏ đi, chẳng lẽ đây là cách đãi khách của nhà họ Đường các người?”.
Đường Hồi Tuyết biến sắc.
“Không giấu được nữa rồi”.
Đường Tùng âm thầm nghiến răng, nhìn sang anh cả của mình.
Đường Tông Hào hít sâu một hơi, biết không đóng kịch được nữa, chỉ đành làm liều giả vờ tức giận quát lên: “Hồi Tuyết, cháu thành thật nói đi, đây có phải là Lâm Thích Tổ hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...