Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ông Đống!”, hai tên đàn em cũng vội vàng cúi người.

Nhưng ngay sau đó, Từ Nam Đống giơ tay tát hai cái.

Bốp bốp!

Âm thanh giòn giã vang lên.

Anh Phác lùi lại mấy bước, ôm má, nhìn Từ Nam Đống với ánh mắt khó tin.

Nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ của ông ta, anh Phác lập tức ý thức được gì đó, vội vàng cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.

Từ Nam Đống lại chạy tới, tát cho hai tên đàn em mỗi người hai cái.

Hai gã kia ngớ ra nhìn Từ Nam Đống.

Đánh xong hai người này, Từ Nam Đống mới chạy tới trước mặt Lâm Chính, sau đó…

Phịch!


Từ Nam Đống quỳ xuống, run rẩy nói.

“Cậu… cậu Lâm… Nam Đống biết sai rồi…”

Chứng kiến cảnh này, đám người anh Phác há hốc miệng.

Tròng mắt ba người như muốn rớt ra ngoài, lồng ngực gần như muốn vỡ tung.

Chuyện này là thế nào đây?

Tên kia… chẳng phải là một thằng vô dụng nổi tiếng của Giang Thành sao? Sao lại khiến một nhân vật có máu mặt của Nam Thành như Từ Nam Đống phải quỳ xuống chứ?

Hơn nữa… anh ta còn chưa nói câu nào!

Tại sao Từ Nam Đống lại có hành động như vậy?

Ba người tim đập thình thịch, mơ hồ đoán được gì đó.

Rất có khả năng là sợ hãi!


Từ Nam Đống đang sợ hãi!

Hơn nữa còn là sợ hãi cực độ!

Nếu không phải như vậy, thì tại sao ông ta lại quỳ xuống không chút nghĩ ngợi như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, hai chân bọn hắn nhũn ra, đầu óc choáng váng.

Lẽ nào lần này gặp phải đối thủ nặng ký rồi sao?

“Người của ông à?”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Nam Đống, hỏi.

Từ Nam Đống do dự một lát, nhỏ giọng đáp: “Đúng… đúng vậy…”

“Tôi nhớ ông là người kinh doanh mà, nuôi lũ tay chân này từ bao giờ vậy?”, ánh mắt Lâm Chính lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ngoài ra tôi là người… ghét nhất bị lừa, Nam Đống, ông hiểu ý tôi chứ?”.

Toàn thân Từ Nam Đống run rẩy, há miệng đáp: “Tôi xin lỗi, cậu Lâm, bọn họ là… là người của A Thiên…”

“Vậy à?”.

Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: “Ông cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?”.

“Cậu Lâm, chúng tôi không dạy dỗ quản lý đàn em cẩn thận, là lỗi của chúng tôi, mong… mong cậu tha thứ cho chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội nữa. Chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc bọn họ!”, Từ Nam Đống vội kêu lên, sau đó tự tát hai cái vào mặt mình.

Thứ lợi hại nhất của một thương nhân là ánh mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui