Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Chứng cứ không có nhưng nhân chứng thì có”, Thái Bình cười lạnh lùng. Cô nhà họ Tô nín thở.

“Nhân chứng là ai?”

“Là bạn học của mấy đứa?”.

“Cái gì?”, Tô Dư và Tào Tiểu Kiều nghe như sét đánh ngang tai. Họ tưởng mình nghe nhầm.

“Tô Thái, hôm nay tôi tới đây để xem thái độ của các người, nếu như thái độ tốt, thương lượng đạt thì tôi sẽ chấp nhận. Còn thái độ ác liệt, vậy thì chúng ta gặp nhau ở tòa. Tôi nói cho các người biết, những học sinh này đã đồng ý giúp tôi đòi lại công bằng cho Tiểu Yến rồi. Nếu như ra tới tòa thì bọn họ cũng đồng ý đứng ra làm chứng luôn. Tuy nhiên tôi cũng không phải loại vô tình. Dù sao con ông và con tôi cũng là bạn, chúng tôi cũng sẽ cho các người cơ hội. Trong tuần này, các người có thể gom được ba triệu tệ bồi thường đưa tới nhà tôi thì chuyện này coi như xong. Nếu không thì đợi mà ra hầu tòa đi”.

Thái Bình tức giận, phất tay ra lệnh cho người nhà họ Thái rời đi. Tô Thái vội vàng đuổi theo: “Ông Thái, ông Thái…”

Thế nhưng nhà họ Thái không buồn quan tâm. Một lúc sau, người nhà họ Thái rời đi hết. Tô Thái tối sầm mặt quay trở lại nhà.


“Không thể nào…tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”, Tô Dư với hai mắt trống rỗng, run rẩy lên tiếng.

“Có lẽ là do đạo diễn Đổng giật giây rồi... ông ta muốn báo thù chúng ta…”, Tào Tiểu Kiều nói bằng vẻ mặt trắng bệch.

“Bố…chúng ta phải làm sao? Bọn con vô tội”, Tô Dư khóc dở mếu dở.

“Đừng sốt ruột, bố…bố sẽ nghĩ cách”, Tô Thái nói giọng khàn khàn.

Nhưng…ba triệu tệ…Họ có bán nhà thì cũng chưa chắc gom được từng đó tiền. Tô Thái chau mày. Lâm Chính thấy việc này là do đạo diễn Đổng cố tình gây ra cho Tào Tiểu Kiều và Tô Dư.

Bởi vì người chuốc rượu thực sự là đạo diễn Đổng. Mặc dù Thái Yến bị chết là chuyện ngoài ý muốn nhưng nếu truy cứu ra thì đạo diễn Đổng sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Như vậy ông ta sẽ phải trả một khoản tiền bồi thường lớn cho gia đình nạn nhân.

Đạo diễn Đổng không quan tâm lắm về tiền bạc nhưng nếu ông ta phải bồi thường thật thì tổn thất không phải về tiền mà là thể diện của ông ta. Truyền thông lại săn tin ghê gớm, một khi đẻ lộ ra thì có lẽ bên công an sẽ tiến hành điều tra toàn bộ sự tình của buổi tiệc đó. Như vậy danh tiếng của ông ta coi như đổ bỏ hết.


Không một nhân vật của công chúng nào muốn phải chịu chuyện này. Vì vậy, ông ta phải để Tô Dư một mình khánh trách nhiệm, ông ta trở thành người ngoài cuộc.

Lâm Chính đanh mắt, cảm thấy lão hồ ly này thật ghê gớm. Đúng lúc này một bàn tay túm lấy áo anh, giật mạnh.

Lâm Chính không để ý, bèn loạng choạng suýt ngã. Anh quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt tức giận đang nhìn mình.

“Đều là do cậu, cái thứ chó má này! Đều do cậu hại con gái tôi. Cậu còn dám vác mặt tới à?”, tiếng thét the thé vang lên, sau đó là một bài tay vồ về phía mặt Lâm Chính.

Bộp!

Lâm Chính không kịp phản kháng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ra. Anh lùi lại vài bước, xoa mặt rồi mới ý thức được là mặt mình đã bị cào rách. Người cào mặt anh chính là vợ của Tô Thái – Lưu Mãn San.

Lúc này bà ta giống như một kẻ điên, nhào về phía Lâm Chính như muốn xé nát anh ra. Đám đông thất kinh, vội vàng giữ Lưu Mãn San lại. Tô Dư sợ hết hồi, lao lên ngăn bà ta.

“Mẹ, dừng tay, mẹ đang làm gì vậy? Mau dừng lại?”, Tô Dư hét lên.

“Các người buông ra, tôi phải giết chết tên súc sinh này! Mau buông tay ra, để tôi đánh chết nó! Cái thứ chó má!”, Lưu Mãn San gào lên, mặt mày vặn vẹo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui