Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Tiểu Kiều, sao cô không ở lại?”, Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ ngoảnh lại hỏi.
“Tôi… tôi cũng thấy hơi sợ…”, Tào Tiểu Kiều nhỏ giọng nói.
“Thực ra vì một vai diễn nhỏ mà hi sinh bản thân thì không đáng, là vàng thì rồi sẽ phát sáng thôi”, Lâm Chính mỉm cười nói: “Nếu thực sự không được thì tôi sắp xếp vai khác cho các cô”.
“Anh?”, hiển nhiên Tào Tiểu Kiều không tin.
Tô Dư thở dài, khàn giọng nói: “Lâm Chính, thực ra cậu nói rất đúng, tôi cũng không định vì một vai nữ phụ mà thực sự hiến thân đâu. Nhưng hôm nay đã đắc tội với đạo diễn Đổng, sợ rằng giấc mơ tiến vào giới giải trí… đành phải chấm dứt ở đây thôi…”
“Tiểu Dư, cô không tin tôi sao?”.
“Lâm Chính, tôi biết cậu muốn an ủi tôi, nhưng đừng nhắc đến chuyện này nữa… Thực ra bố tôi cũng không muốn tôi tham gia vào giới giải trí, ông ấy muốn tôi đi theo làm việc cùng ông ấy, nhưng tôi không có hứng thú với việc kinh doanh. Nếu việc hôm nay không thành, tôi nghĩ mình cũng nên nghe theo ý kiến của ông ấy rồi”, Tô Dư chán nản nói.
Tào Tiểu Kiều cũng ôm mặt, muốn khóc mà không khóc được.
Đắc tội với đạo diễn lớn như vậy, tiền đồ của bọn họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho các cô gặp một người, trưa mai đi”.
“Là ai thế anh Lâm?”, Tào Tiểu Kiều hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hả? Anh cũng không biết?”, Tào Tiểu Kiều ngạc nhiên.
Tô Dư im lặng.
Thực ra cô ta cũng không gửi gắm hy vọng gì lên người Lâm Chính, từ lúc bước ra khỏi cánh cửa kia, cô ta đã tuyệt vọng rồi.
Lâm Chính cũng không giải thích.
Taxi nhanh chóng đến cổng trường, hai cô gái thất thểu trở về ký túc xá.
Còn Lâm Chính ngồi xe trở về Dương Hoa.
Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Mã Hải.
“Quay phim?”.
Mã Hải ở đầu bên kia sửng sốt.
“Ông có quen đạo diễn nào không? Tôi muốn sắp xếp hai người qua đó, đều là người mới”, Lâm Chính nói.
“Việc này… Chủ tịch Lâm, tôi quả thực quen biết với không ít đạo diễn, nhưng hầu hết bọn họ đến để xin Dương Hoa tài trợ. Nếu cậu thực sự muốn tiến vào ngành phim ảnh, thì tôi có thể giới thiệu mấy đạo diễn khá có tiếng tăm cho cậu làm quen”, Mã Hải nói.
“Đạo diễn có chút tiếng tăm?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi: “Có nổi tiếng bằng lão Đổng Hạ kia không?”.
“Đổng Hạ là ai?”.
“Ừm…”
Chắc là Mã Hải cũng không biết rõ về người trong giới giải trí…
“Tóm lại ông cứ sắp xếp người cho tôi đi, trưa mai tôi sẽ bảo hai người bọn họ gặp mặt người đó, bàn một chút chuyện”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...