“Tiểu Dư, tôi biết tửu lượng của cô không tốt. Thực ra tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi, tôi chỉ đang khảo nghiệm cô, xem cô có thích hợp với giới giải trí không. Cô cũng biết đấy, giới giải trí rất phức tạp, một vai diễn có tới hàng trăm hàng nghìn người tranh nhau, tại sao tôi lại chọn cô chứ? Chẳng phải là vì thấy được sự cơ trí thông minh của cô à? Nhưng biểu hiện của cô hôm nay khiến tôi rất thất vọng! Bây giờ tôi hỏi cô lần cuối, cô có uống không? Nếu cô uống hết, chúng ta sẽ lập tức về phòng bàn về các chi tiết của vai diễn, thậm chí tối nay có thể ký hợp đồng luôn. Nếu cô không uống… thì cửa ở kia!”, đạo diễn Đổng nói thẳng thừng, nói xong liền nhắm mắt lại.
Hiển nhiên là muốn ép buộc Tô Dư.
“Tiểu Dư, cậu điên à? Còn không mau uống đi?”.
“Cậu thực sự muốn hủy hoại tương lai của mình sao?”.
“Đạo diễn Đổng, ông đừng tức giận, cậu ấy chỉ bị thằng em rể kia làm cho rối trí thôi, chắc chắn cậu ấy sẽ uống”.
Chu Viên Viên, Thái Yến vội vàng khuyên nhủ.
Tô Dư vô cùng đau khổ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính kéo tay cô ta, bình tĩnh nói: “Đi, chúng ta về, tôi sẽ giúp cô debut!”.
“Lâm Chính?”, Tô Dư bất lực nhìn anh.
“Hãy tin tôi, ngày mai tôi sẽ cho người sáng tác một kịch bản, cho cô làm nữ chính luôn”, Lâm Chính nói với vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Nghe được lời này, tất cả mọi người im lặng trong chốc lát, sau đó bùng nổ tiếng cười vang dội.
“Ha ha ha ha ha…”.
“Ra mắt? Nữ chính? Cậu là đạo diễn sao?”.
“Cười chết tôi rồi!”.
Bọn họ ôm bụng cười.
Đạo diễn Đổng cười híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Cậu là ai?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là người nhà của Tô Dư, Lâm Chính”.
“Lâm Chính? Cậu làm nghề gì?”, đạo diễn Đổng lại hỏi.
Ở trước mặt ông ta nói mấy lời này không phải là múa rìu qua mắt thợ, múa đao trước mặt Quan Công hay sao?
Nhưng lúc đó, chủ nhiệm Hiếu đột nhiên ý thức được điều gì, vỗ đùi, hô lên.
“Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là tên ăn bám Lâm Chính đó đúng không?”.
Dứt lời, gương mặt Tô Dư trắng bệch.
Chu Viên Viên và Thái Yến cũng nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh.
“Ồ, tôi cũng nhớ ra rồi, hình như anh ta là cái người vô công rỗi nghề đấy phải không? Sau khi kết hôn với chị Tô Nhu thì luôn ăn của chị ấy, dùng của chị ấy, là một kẻ vô dụng thực thụ đúng không?”, Chu Viên Viên giương khóe miệng, không hề khách sáo mà lớn tiếng nói.
“Chẳng trách cậu không giới thiệu anh ta được, hóa ra là vậy”, Thái Yến cũng cười thành tiếng.
“Viên Viên, Tiểu Yến, đủ rồi”, Tào Tiểu Kiều vội hét lên.
Tô Dư vô cùng quẫn bách.
“Tôi cứ tưởng là nhân vật lớn nào đó, hóa ra là một kẻ vô dụng ăn bám phụ nữ chỉ biết khoác lác”, đạo diễn Đổng lắc đầu cười: “Kẻ vô dụng như cậu tôi thấy nhiều rồi, cả ngày không biết tiến thủ, chỉ biết trách trời trách người, khoe mẽ này kia. Loại người như cậu định sẵn sẽ là ruồi nhặng dưới đáy xã hội, tôi không nên để cậu vào cánh cửa này”.
“Nói đúng!”.
“Tên ngốc này không cảm ơn đạo diễn Đổng thì thôi, còn nói ra những lời như vậy, đúng là không biết điều!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...