“Yên tâm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, các cô cứ coi như tôi là người tàng hình đi”, Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì anh cũng làm người tàng hình cho tôi!”, Chu Viên Viên trợn mắt.
Lâm Chính cười cười không nói.
Lúc này, một chiếc xe Lincoln bản kéo dài đi tới, dừng trước cửa trường học.
“Oa!”.
Cổng trường vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Các sinh viên đi ngang qua đều lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lúc này, xe mở ra, một người mặc Âu phục bước xuống.
“Xin hỏi, là cô Tô và cô Chu phải không?”, người đàn ông mặc Âu phục hỏi.
“Phải, là chúng tôi, anh là ai?”, Chu Viên Viên cẩn thận hỏi.
“Chào các cô, tôi là trợ lý của đạo diễn Đổng. Đạo diễn Đổng bảo tôi đến đón các cô, xin mời lên xe”, người đàn ông mỉm cười nói.
Các cô gái nghe vậy lập tức kích động, bước lên xe.
Lâm Chính cũng đi theo, nhưng bị trợ lý kia chặn lại.
“Chào anh, anh là ai?”, trợ lý hỏi.
“Tôi? Tôi là người thân của Tô Dư”, Lâm Chính vội đáp.
“Nhưng đạo diễn Đổng không mời anh”, trợ lý mỉm cười nói.
“Chuyện đó…”, Tô Dư hơi khó xử.
“Anh tự bắt xe đi đi”, bấy giờ Thái Yến ở trong xe hô lên. . ngôn tình sủng
“Đúng vậy, anh bắt xe đi, anh đến thế nào thì đi thế nấy, còn chờ chúng tôi dạy hay sao?”, Chu Viên Viên cũng giễu cợt lên tiếng.
“Anh trợ lý, có thể để cậu ấy đi nhờ xe không?”, Tô Dư hơi khó xử, cẩn thận hỏi.
Nhưng Lâm Chính lại xua tay, nói: “Tiểu Dư, thôi bỏ đi, không được thì tôi bắt xe qua đó vậy. Các cô đi trước, tôi sẽ đến ngay”.
“Lâm Chính…”.
“Yên tâm, tôi đã nói tôi sẽ không cản trở các cô”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy… Được…”, Tô Dư do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Đồ nhà quê gì cũng muốn lên xe của đạo diễn Đổng?”.
Trợ lý kia liếc nhìn Lâm Chính, cười nhạt, đóng cửa lại, sau đó chạy đi lái xe.
Không lâu sau, Lincoln bản kéo dài nghênh ngang rời đi.
Sinh viên trước cổng trường chỉ trỏ.
“Bốn cô gái đó sao lại lên xe rồi?”.
“Ha, chắc chắn là được người có tiền bao nuôi rồi!”.
Lâm Chính lắc đầu, đứng bên đường bắt xe taxi.
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đột nhiên dừng lại bên cạnh Lâm Chính.
Cửa sổ xe hạ xuống, là một người đàn ông trung niên.
Ông ta liếc nhìn Lâm Chính, sau đó đột nhiên chạy xuống xe.
“Cậu Lâm, cậu là cậu Lâm phải không?”, người đàn ông đó kích động nắm tay Lâm Chính.
“Ông là?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu Lâm, cậu đúng là quý nhân hay quên. Nửa tháng trước, chúng ta đã gặp nhau ở Tập đoàn Dương Hoa, ở phòng họp”, người đàn ông trung niên kích động nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...