Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thần y Lâm, tôi chấp nhận khiêu chiến. Khi nào chúng ta bắt đầu?”, phòng chủ trầm giọng hỏi.

“Bây giờ?”, lâm chính thản nhiên nói.

“Được, có điều…điều kiện của huyết thư lần này là gì? Nếu như cậu thua cậu đưa tôi những gì? Huyền Y Phái của cậu sao?”, phòng chủ nheo mắt hỏi.

“Nếu ông có hứng thú với Huyền Y Phái thì tôi có thể lấy ra đặt cược”, Lâm Chính gật đầu.

“Thầy Lâm”.

Người của Huyền Y Phái cuống cả lên. Thế nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy gì.

“Nếu như tôi thua thì sao?”, phòng chủ hỏi.

“Tôi muốn toàn bộ Kỳ Dược Phòng cũng như số cổ phần mà ông vừa có được từ Dương Hoa”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Khẩu khí lớn gớm. Không ít người kinh hãi.

Phòng chủ chỉ bật cười: “Thần y Lâm, có phải là cậu đánh giá Huyền Y Phái của mình quá cao rồi không? Một học phái mới được thành lập mà có thể sánh bằng Kỳ Dược Phòng của tôi sao? Không đủ, ít quá!”


“Vậy à? Vậy thì để tôi thêm một ít nhé”.

Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài và giơ lên. Đám đông quay qua nhìn.

Một tấm lệnh bài bằng ngọc nạm vàng với hoa văn hình rồng phượng. Viên ngọc ở giữa hoàn hảo, không tì vết. Dưới ánh mặt trời, lệnh bài phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Đây là gì?”

Không ít người cảm thấy khó hiểu. Phòng chủ bước tới vài bước, trợn tròn mắt nhìn tấm lệnh bài. Một lúc sau, ông ta tái mặt.

Còn Phùng Thạch thì ngồi phịch xuống đất, run rẩy chỉ tấm lệnh bài: “Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả!”

“Phó phòng chủ có muốn giám định không, để xem thật hay giả?”, Lâm Chính nhìn ông ta.

Phùng Thạch há hốc miệng.

“Nếu tôi thắng thì tấm lệnh bài này cũng thuộc về tôi đúng không?”, phòng chủ hoàn hồn, lập tức hỏi lại.

“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu.


“Vậy được, tôi chấp nhận thách thức của cậu. Tôi sẽ lấy ra mọi thứ để đặt cược với Huyền Y Phái và tấm lệnh bài này”, phòng chủ hét lên, chắc như đinh đóng cột.

Phòng chủ điên rồi. Người của Kỳ Dược Phòng nhìn phòng chủ bằng vẻ không dám tin. Cả đám như hoa đá. Bọn họ có thể nhìn thấy đôi mắt hừng hực lửa của phòng chủ.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng. Đó chính là đôi mắt đầy tham vọng. Khi nói về Huyền Y Phái và Dương Hoa, phòng chủ còn chưa bao giờ lộ ra vẻ tham vọng như thế.

Rốt cuộc miếng lệnh bài này kinh khủng tới mức nào chứ? Đám đông không ngừng suy đoán.

“Nói đi, thần y Lâm! Chúng ta đấu gì đây?”, có vẻ phòng chủ đã mất kiên nhẫn.

“Dược thuật”, Lâm Chính nheo mắt, bình tĩnh nói ra hai từ.

Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông nhìn chăm chăm Lâm Chính. Ai cũng như hóa đá.

Hay có thể nói ai cũng trố mắt ra nhìn…Dược thuật sao?

Đây…chẳng phải là sở trường của Kỳ Dược Phòng thì là gì?

Hiện trường im lặng kéo dài khoảng ba bốn giây, sau đó bùng nổ tiếng xôn xao.

“Cái gì? Cậu lại dám so dược thuật với phòng chủ chúng tôi?”.

“Cậu… Cậu… Cậu xứng sao?”.

“Tên khốn! Không biết điều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui