Lâm Chính cầm hợp đồng, im lặng một lúc, sau đó lại trả lại: “Anh không cần”.
“Anh cầm đi”.
“Em muốn lấy cái này ra để khuyên anh cho phép em đi khiêu vũ với Sóc Phương?”.
“Không, em đã quyết định không đi nữa”, Tô Nhu hít sâu một hơi, lau đi nước mắt bên khóe mắt: “Thật ra anh nói cũng có lý, em chỉ nghĩ về sự nghiệp mà không suy xét đến cảm nhận của anh. Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thể chấp nhận vợ mình chung đụng với người đàn ông khác. Anh nói đúng, Thất Thanh đó… em không cần nữa”.
Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn Tô Nhu.
Lần này, anh có vô vàn cảm xúc đan xen, tình cảm đối với người phụ nữ này cũng không nói rõ được…
“Tiểu Nhu, em yên tâm, Quốc tế Duyệt Nhan sẽ hùng mạnh. Nếu em thật sự muốn làm đại lý cho Thất Thanh đó, anh sẽ giúp em được như ý nguyện”, Lâm Chính hít sâu một hơi, nói.
“Đừng hứa hẹn với em nữa, nói khoác thì ai cũng biết. Nếu người khác nói câu này, có thể em còn để ý một chút, nhưng anh thì bỏ đi”, Tô Nhu khẽ giọng nói.
Mặc dù cô đã từ bỏ, nhưng sự mất mát trong mắt cô vẫn vô cùng rõ rệt.
Lâm Chính không nói.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, anh đợi ở đây, em sẽ lên đó tạm biệt Sóc Phương. Dù không muốn tiếp tục ở lại hội trường, nhưng ít nhất cũng phải chào một tiếng chứ? Dù sao trên danh nghĩa, em và anh ta cũng là đối tác, sẽ phải còn gặp mặt”.
“Được, vậy anh ở đây đợi em”.
“Em lên mấy phút rồi sẽ xuống!”.
Tô Nhu gật đầu, sửa sang đầu tóc, lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó vội vã chạy đến thang máy.
Lâm Chính nhìn chằm chằm thang máy mà Tô Nhu rời đi, trong mắt dâng lên sự sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.
Chốc lát sau, anh lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Trong thang máy, Tô Nhu cố gắng xoa hai mắt mình, xoa gò má, không muốn để người khác nhìn ra cô đã khóc.
Đợi đến khi ra khỏi thang máy, vào hội trường, trên mặt Tô Nhu đã tràn ngập nụ cười trở lại.
“Yo, cô Tô, cô quay về rồi à? Nào nào, cậu chủ đang ở bên kia! Cậu chủ, cô Tô đến rồi!”, một người cấp dưới của Sóc Phương tươi cười đón Tô Nhu đi về phía Sóc Phương.
Tô Nhu cũng chuẩn bị đến đó chào tạm biệt, nên không từ chối lòng nhiệt tình của người đó.
Lúc này, Sóc Phương đang nói chuyện với Smith.
Nhìn thấy Tô Nhu mặc áo dạ hội xinh đẹp động lòng người, Sóc Phương lại không khỏi giương lên nụ cười. Nhất là lúc này vành mắt Tô Nhu đỏ lên trông thật đáng thương, càng khiến đàn ông điên cuồng.
“Cô Tô, cuối cùng cô cũng quay lại rồi. Nào, tôi giới thiệu với cô, vị này là Smith. Anh Smith, đây là cô Tô mà tôi đã nói”, Sóc Phương mỉm cười nói.
Smith sáng mắt lên, lập tức đưa tay ra, cười nói: “Cô gái xinh đẹp, chào cô!”.
Nói xong thì định nắm cổ tay Tô Nhu hôn lịch sự.
Tô Nhu tỏ ra lúng túng, vô thức rụt tay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...