Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Lôi Béo nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.
Sóc Phương cũng không tin vào mắt mình.
“Giám đốc Châu, ông… ông muốn bảo vệ thằng vô dụng này sao?”, gã béo trợn to hai mắt.
“Tôi chỉ ngứa mắt khi thấy cậu bắt nạt người khác thôi”, giám đốc Châu tỏ vẻ giận dữ.
“Ông…”, gã béo tức điên, đập bàn nói: “Giám đốc Châu, tôi cảnh cáo ông, chúng ta từng gặp mặt mấy lần, nhưng nếu ông chọc vào tôi, thì tôi sẽ xử lý cả ông luôn! Ông có cút không? Nếu không cút, thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Gã vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức tiến về phía giám đốc Châu.
Mấy người phía giám đốc Châu liền trở nên căng thẳng.
Tuy bọn họ đông người, nhưng đều là nhân viên văn phòng, chưa đánh nhau bao giờ, nếu động tay động chân thì cũng không tự tin lắm.
Nhưng đúng lúc hai người lại gần giám đốc Châu, trong đám người lại vang lên giọng nói bình thản.
“Lôi Hạo, cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, sự kiện như thế này mà cậu cũng dám làm càn, cậu thực sự không sợ làm mất mặt người của tỉnh Quảng Liễu chúng ta sao?”.
Dứt lời, lại thêm một người bước ra khỏi đám người.
Gã béo nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trắng bệch…
Người này vừa xuất hiện, xung quanh liền trở nên xôn xao.
“Chủ tịch Thang?”.
“Đây… đây là người đứng đầu tập đoàn Thượng Mỹ Quảng Liễu, Thang Hợp Sinh!”.
“Không ngờ ông ta lại ra mặt!”.
“Chủ tịch Thang muốn làm gì vậy? Ra mặt vì người đàn ông kia sao?”.
“Không thể nào!”.
“Người đàn ông kia là ai mà có thể khiến Chủ tịch Thang phải ra mặt chứ?”.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Sóc Phương cũng nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: “Chuyện này là sao vậy?”.
“Cậu chủ, chúng tôi cũng không biết nữa”, người ở bên cạnh lắc đầu.
“Chắc tên Lâm Chính này chỉ là con rể nhà họ Tô thôi đấy chứ?”.
“Theo điều tra của chúng tôi… thì đúng là vậy, địa vị của anh ta ở nhà họ Tô cực kỳ thấp. Hơn nữa, Tô Nhu cũng đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ ly hôn với Lâm Chính, sở dĩ chưa ly hôn hình như là do liên quan đến di ngôn của ông cụ Tô”.
“Vậy tại sao Thang Hợp Sinh lại ra mặt?”, Sóc Phương trầm giọng hỏi.
Người kia suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: “Chắc là do cô Tô Nhu”.
“Tô Nhu?”.
“Theo tôi được biết, dù là giám đốc Châu vừa nãy hay Chủ tịch Thang hiện giờ đều có mối quan hệ mật thiết với tập đoàn Dương Hoa. Chắc là… bọn họ nể mặt cô Tô Nhu nên mới ra mặt thôi”.
“Vậy sao?”.
Sóc Phương có chút suy nghĩ.
“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây? Chắc là Lôi Béo không xử lý được rồi. Gần đây anh ta có một dự án lớn phải dựa vào Thang Hợp Sinh, sợ rằng anh ta không dám đối đầu với Thang Hợp Sinh…”, người ở bên cạnh nói.
“Vậy à? Thôi được rồi, kết thúc vụ này ở đây đi, tôi cũng nên ra mặt rồi”, Sóc Phương gật đầu rồi đứng dậy, định chen vào đám người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...