Sự cứng rắn của gã béo khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên, Tô Nhu cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là một va chạm nhỏ, không ai bị thương, cũng không phải là chuyện gì lớn, tại sao người này cứ một mực bắt Lâm Chính quỳ chứ?
Tô Nhu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này, gã béo đã bước tới, trừng mắt hỏi Lâm Chính: “Thằng khốn, mày có quỳ không hả?”.
“Nếu anh cảm thấy lời xin lỗi của tôi không đủ thành ý, thì có thể báo cảnh sát, để cảnh sát quyết định xem ai đúng ai sai”, Lâm Chính ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
“Báo cảnh sát? Hừ, mày tưởng mọi chuyện đơn giản như vậy sao? Oắt con, mày có biết tao là ai không?”, gã béo hừ một tiếng.
“Anh là ai nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Đồ nhà quê có mắt như mù, ngay cả chồng tôi mà cũng không biết? Chồng tôi là sếp tổng của công ty Bất động sản Kỳ Loan, có biết không hả? Loại tép riu như cậu mà cũng dám lớn tiếng với chồng tôi? Có tin chồng tôi bỏ chút tiền là sẽ khiến hôm nay cậu phải qua đêm ở viện không hả?”, người phụ nữ mặt trát đầy phấn ở bên cạnh kêu lên.
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn.
Tô Nhu biến sắc, vội vàng bước tới: “Xin anh chị bớt giận, đây không phải là chuyện gì to tát, mỗi người bớt một câu cho qua. Chồng tôi tính tình ngang bướng, chắc hẳn có chỗ làm không được đúng, tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi”.
Dứt lời, cô liền cúi người với hai người bọn họ.
Coi thường thì coi thường, nhưng Tô Nhu vẫn làm tròn chức trách của một người vợ.
Hơn nữa, dù Lâm Chính xảy ra chuyện gì, đối mặt với chuyện gì, thì Tô Nhu vẫn luôn ra mặt, che mưa chắn gió cho anh.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, thầm thở dài.
“Sao nào? Cô không hiểu tiếng người à người đẹp? Tôi đã nói là cậu ta phải quỳ xuống xin lỗi, cô cúi mình một cái là xong chuyện sao? Cô nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba à mà dễ dỗ vậy? Nếu cô thực sự muốn xin lỗi thay cậu ta thì cũng phải quỳ xuống”, gã béo kia trừng mắt nhìn Tô Nhu.
Sắc mặt Tô Nhu bỗng đanh lại: “Có phải anh hơi vô lý không vậy? Anh cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trượt chân ngã một cái, cần gì phải thế chứ? Đây là nơi công cộng, nếu làm lớn chuyện thì ai cũng bị mất mặt”.
“Mất mặt? Tôi đã mất hết mặt mũi rồi, quan tâm đến các cô làm chó gì nữa? Tôi nói cho các cô biết, nếu hôm nay thằng oắt này không quỳ xuống với tôi, thì tôi sẽ cho cậu ta đẹp mặt”.
Dứt lời, gã béo vung tay lên, hai người đàn ông mặc vest bước ra khỏi đám người.
“Anh Hạo!”.
“Sếp Hạo!”.
Hai người kia gật đầu với gã béo.
Trong những sự kiện thế này, vệ sĩ hay đàn em đều không được vào đây, thậm chí là thư ký cũng không được vào. Thân phận của hai người này đương nhiên không phải vệ sĩ, thực tế bọn họ là ai thì cũng chỉ có gã béo biết.
“Hai người anh em, nhìn thấy thằng ma cà bông này rồi chứ? Đánh cho tôi! Đánh cho thừa sống thiếu chết thì thôi! Đánh gãy hai chân cậu ta! Bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!”, gã béo tức giận nói.
“Được, ngay cả anh Hạo cũng dám chọc vào, tôi nhất định sẽ cho cậu ta biết tay!”.
“Hiếm khi anh Hạo mở lời, anh hãy nhìn chúng tôi đây!”.
Hai người kia nói, rồi bước tới định động vào Lâm Chính.
“Các anh làm gì hả? Không được làm càn! Nếu không… nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”, Tô Nhu vô cùng lo lắng, lập tức lấy điện thoại ra, hoảng hốt nói với hai người kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...