“Được, được, anh Sóc Phương, anh bận thì cứ đi đi”, dáng vẻ Tô Nhu được chiều mà sợ, vội vàng đáp.
“Tôi xin phép”, Sóc Phương nở một nụ cười quyến rũ, rồi rời đi cùng người phục vụ kia.
Tô Nhu đưa mắt nhìn theo.
Chờ Sóc Phương đi xa rồi, cô mới quay phắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Anh làm cái gì thế hả?”, cô nhỏ giọng trách.
“Anh làm cái gì là sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Anh có biết người này là ai không?”.
“Không biết…”
“Em nói cho anh biết, đây là Tổng giám đốc Sóc Phương của tập đoàn Duy Tinh Yên Kinh. Anh có biết tập đoàn Duy Tinh không? Chính là tập đoàn hàng đầu lớn nhất nước ta trong ngành sản phẩm làm đẹp và may mặc, anh ta chính là một trong các bên tổ chức triển lãm này đấy. Nếu không nhờ lời mời của anh ta, thì em làm gì có tư cách đến đây? Anh hiểu không?”, Tô Nhu tức giận nói.
“Hóa ra là vậy… Nhưng anh làm sai điều gì sao?”, Lâm Chính hỏi vặn lại Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức á khẩu.
Đúng vậy… Lâm Chính đã làm sai điều gì chứ?
Anh chỉ không muốn một người đàn ông xa lạ chạm vào vợ mình thôi mà…
Tô Nhu há miệng, sau đó hừ một tiếng: “Lần sau nếu người khác muốn hôn tay em để chào hỏi thì cấm anh làm bừa, rõ chưa?”.
“Vậy anh nên đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn người đàn ông khác hôn vợ mình sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Anh… đồ ngốc này! Anh nghĩ em không biết đường tránh sao? Tóm lại anh đừng nhúng tay vào là được!”, Tô Nhu tức đến ngứa răng, cáu kỉnh giậm chân, rồi đi sang bên cạnh.
Lâm Chính lắc đầu.
Anh vẫn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Tuy hai người rồi sẽ ly hôn, nhưng chưa đến lúc ly hôn, thì Tô Nhu vẫn là vợ anh. Nếu đã là vợ mình, thì anh không cho phép người đàn ông khác động vào.
Sóc Phương đi mất, Tô Nhu chẳng quen biết ai ở đây, bèn đi tới ngồi xuống một chiếc bàn tròn còn trống, gọi một ly rượu vang, rồi uống một mình.
Uống được mấy ngụm, sắc mặt cô liền đỏ ửng, trông càng xinh đẹp hơn.
Lâm Chính cũng ngồi xuống, nhưng tay vẫn bê đĩa bít tết.
“Anh làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no sao?”, Tô Nhu lườm anh một cái.
“Ừ, lại hơi đói rồi”, Lâm Chính cắt một miếng bít tết, tao nhã nhét vào miệng, rồi nhai một cách chậm rãi.
Tuy không xinh đẹp chói mắt, rạng rỡ bốn phương như Tô Nhu, nhưng hành động cử chỉ của Lâm Chính lại có khí chất đặc biệt.
Vô cùng thu hút.
Tô Nhu yên lặng nhìn Lâm Chính, không biết tại sao lại có chút si mê.
Cách đó không xa, Sóc Phương vừa tiếp đón khách quý xong liền quay người lại, nhìn về phía Tô Nhu, rồi khẽ vẫy tay.
Một người đàn ông lập tức bước tới.
“Cậu chủ có gì phân phó ạ?”.
“Còn chưa ai dám tóm lấy tay tôi, nói với tôi hai chữ “tự trọng”, anh biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Sóc Phương bình thản nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...