Mặc dù anh không dùng diện mạo vốn có cũng có chút đẹp trai, nhưng đi cùng Tô Nhu vẫn thấy không xứng đôi.
Người được mời cần phải có thiệp mời mới có thể vào trong. Tô Nhu đưa thiệp mời ra, được người phục vụ dẫn đến tầng cao nhất của khách sạn.
Lúc này, ở đây đã tụ tập nhiều nhân vật ưu tú của ngành mỹ phẩm trong ngoài nước, còn có không ít nhân vật lớn của các ngành nghề khác tham dự tiệc.
Bọn họ tụ tập thành nhóm trò chuyện, phục vụ bưng thức ăn và rượu ngon qua lại giữa đám đông, mọi thứ trông thật vui vẻ yên bình.
Đúng lúc đó, một giọng cười trầm ấm vang lên.
“Tiểu Nhu, cô cũng đến rồi à?”.
Vừa nghe thấy vậy, Lâm Chính và Tô Nhu đều quay người lại, chợt thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, tuấn tú sáng sủa, bưng ly rượu vang đi tới.
Đôi mắt người đàn ông rất sâu sắc, trên mặt là nụ cười mê người. Khi nhìn thấy Tô Nhu ăn mặc lộng lẫy, đôi mắt đó đã không thể rời khỏi cô được nữa.
“Cô đẹp thật!”.
Người đàn ông nói đầy thâm tình, nói xong thì định bắt tay Tô Nhu, muốn hôn tay cô.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức đưa tay chụp lấy cổ tay người đó.
“Ồ?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính với vẻ kỳ quái.
Lại nghe Lâm Chính nói: “Mong anh tự trọng, đây là vợ tôi”.
Hành động này của Lâm Chính khiến Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
Người đàn ông cũng nhìn Lâm Chính với vẻ mặt kỳ quái, đánh giá anh một lượt: “Vợ của anh? Lẽ nào… anh chính là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô?”.
“Ồ, danh tiếng của tôi đã vượt ra khỏi Giang Thành rồi cơ à?”, Lâm Chính buông tay ra, bình thản nói.
“Cũng không phải, ai thèm quan tâm một kẻ vô dụng chứ? Sở dĩ tôi biết anh là do cô Tô Nhu thôi”, người đàn ông mỉm cười nói.
Rõ ràng là câu châm chọc, nhưng anh ta nói mà không mất chút phong độ nào.
Lâm Chính nhíu mày.
“Anh Sóc Phương, thực sự rất xin lỗi, anh ấy có chút không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho anh rồi, tôi xin lỗi”, Tô Nhu vội bước tới, cúi người nói.
“Không sao, không sao, cô Tô, cô đừng để bụng”, người đàn ông xua tay.
Lâm Chính đang định lên tiếng, nhưng cảm giác có người lén kéo áo mình, anh ngoảnh sang, là Tô Nhu, lúc này cô đang nháy mắt với anh.
Lâm Chính thấy thế chỉ đành ngậm miệng lại.
“Lúc nào thì hai người ly hôn?”, đúng lúc này, người đàn ông kia hỏi một câu.
Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức ngây ra.
“Anh nói cái gì?”, sắc mặt Lâm Chính lập tức sa sầm.
“Ha ha, anh Sóc Phương thật là biết nói đùa…”, Tô Nhu lập tức nặn ra nụ cười, vội vàng giảng hòa.
Người đàn ông tên Sóc Phương này còn định nói gì đó, thì một người phục vụ ở bên cạnh bước tới, kề vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu.
Sóc Phương khẽ gật đầu, rồi tỏ vẻ áy náy nói với Tô Nhu: “Cô Tô, rất xin lỗi, phía tôi có mấy vị khách quý, tôi phải đi tiếp đón đã. Các cô cứ tìm chỗ ngồi, thưởng thức món ngon rượu ngon, chờ triển lãm bắt đầu đi, tôi sẽ quay lại sau”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...