Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Những chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, thậm chí không kịp truyền bá, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, chúng sẽ nhanh chóng chiếm trang nhất trên các diễn đàn mạng, giới truyền thông báo chí, dẫn đến sự náo động của cư dân mạng.

Một khi dư luận lớn lên, Kỳ Dược Phòng cũng khó mà yên ổn được nữa…

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng nhắm mắt lại, không nói lời nào.

“Chú Diêu, tôi hỏi thêm lần nữa, có cần chúng tôi ra tay không?”, người đàn ông đặt tách trà xuống, thản nhiên hỏi.

Lần này, phòng chủ Kỳ Dược Phòng không còn cứng rắn như trước kia, im lặng một lúc, hạ giọng nói: “Điều kiện là gì?”.

“Tỷ lệ lợi ích ở đại hội đổi lại một chút, tôi tám, chú hai”, người đàn ông cười nói.

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng siết chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, khản giọng nói: “Được, cứ làm theo lời cậu nói!”.

Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra, gọi đi.

“Cậu chủ”, đầu kia điện thoại là một giọng nói già nua.


“Chú Trung, giúp tôi xử lý chuyện khám bệnh và cấp phát thuốc miễn phí của Kỳ Dược Phòng”.

“Được”.

Điện thoại cúp máy.

Người đàn ông đứng lên: “Chú Diêu, không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, ngày mai tôi còn phải đến hội chợ triển lãm, không ở lại nữa”.

“Tôi tiễn cậu”.

“Không cần, chỉ hi vọng chú có thể tuân thủ ước hẹn của chúng ta”, người đàn ông nhếch khóe miệng, sau đó phất tay, phóng khoáng rời đi.

“Phòng chủ, sao cậu Sóc Phương lại đến đây? Cậu ta đến tìm ông uống trà sao?”, Phùng Thạch đi tới, nhìn bóng lưng của Sóc Phương, hỏi.

“Không phải, cậu ta đến mượn gió bẻ măng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lạnh lùng hừ, sau đó phất tay rời đi.




Lâm Chính ngồi ở văn phòng cả một ngày rồi mới mệt mỏi rời đi.

Anh vốn định ở lại văn phòng một buổi tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định về công ty của Tô Nhu ở.

Lâm Chính lái xe 918 màu đỏ lửa đến công ty Duyệt Nhan, nhưng giữa đường điện thoại của Tô Nhu lại gọi tới.

“Anh đang ở đâu?”.

“Đang chuẩn bị về đây”, Lâm Chính cười nói.

“Được, anh về đây trước, em chuẩn bị một bộ quần áo cho anh”.

“Quần áo? Làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Anh về đi rồi em nói với anh”, Tô Nhu cười nói, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái.

Chẳng lẽ gặp được chuyện gì tốt?

Lâm Chính hơi khó hiểu, nhấn ga.

Đợi vào cửa nhà, lại thấy Tô Nhu đang thử quần áo ở trước gương, nữ thư ký ôm một chồng quần áo đứng chờ ở bên cạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui