Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Sao thế?”.
“Cửa chính bị sao thế?”.
“Cái gì nổ vậy?”.
Tiếng hô kinh hoàng thất thố không ngừng vang lên từ trong khu nhà của nhà họ Lương.
Lâm Chính nhìn sang Lương Sinh đang ngây ra như phỗng, nói: “Không muốn gặp phiền phức thì mau bảo ông nội anh và những người khác đừng lộ diện!”.
Nói xong, Lâm Chính đạp cửa bước vào.
“Anh Lâm! Xin hãy đợi đã! Anh Lâm!”.
Lương Sinh kinh hãi biến sắc, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh lại. Nhưng người đàn ông cao to ở bên cạnh lại xách anh ta lên như xách gà con, sau đó quăng ra sau.
“Ối!”.
Lương Sinh ngã ngồi trên đất, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Những người đàn ông cao to còn lại nối đuôi nhau xông vào nhà họ Lương theo Lâm Chính.
Anh ta đã bao giờ thấy qua đội hình như vậy?
Lương Sinh không quan tâm được mông mình sắp rách thành mấy mảnh, vội vàng bò dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lương Vệ Quốc.
Ở sảnh chính nhà họ Lương.
Những người tầng lớp cao của nhà họ Lương như Lương Khánh Tùng, Lương Vệ Quốc, Lương Dự đều đang ngồi ở đây.
Ai nấy có vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang bàn bạc chuyện gì.
Sắc mặt Lương Vệ Quốc không dễ coi cho lắm, ông ta lạnh lùng nhíu chặt mày, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
“Chuyện đại hội, nhà họ Lương chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót. Phải gửi thông tin thăm dò được của các gia tộc ở Yên Kinh về đây, còn phải theo dõi chặt chẽ các gia tộc lánh đời kia”, Lương Khánh Tùng nói.
“Yên tâm đi, chú hai, chúng cháu đã chuẩn bị xong cả rồi”.
“Ông hai, ngày mai sẽ có tin tức của vài gia tộc lớn gửi đến đây, tôi sẽ trình lên cho ông ngay khi nó tới”.
“Lần này nhà họ Lương chúng ta nhất định có thể thăng tiến ở đại hội!”.
Bọn họ vô cùng tin tưởng, lòng đầy hăng hái.
“Tóm lại vẫn không thể sơ suất, phải chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ”, Lương Khánh Tùng gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Lương Vệ Quốc, thấy vẻ mặt khó coi của ông ta bèn lên tiếng hỏi: “Em ba, có chuyện gì muốn nói sao?”.
Lương Vệ Quốc liếc nhìn ông ta, âm thầm hừ lạnh: “Chuyện đại hội đặt sang bên trước, chúng ta vẫn nên nói chuyện của Phong Nghiêm trước đi!”.
“Ồ? Chuyện của Phong Nghiêm? Không phải đã giải quyết rồi sao? Cháu đã bắt Nam Phương đi xin lỗi, Thu Yến cũng tha thứ cho nó rồi. Chú ba, chú còn gì bất mãn sao?”, Lương Dự mỉm cười, hỏi ông cụ.
“Vậy còn vợ của Lâm Chính thì sao? Lâm Chính thì sao?”, Lương Vệ Quốc tức giận nói.
Lương Dự vẫn mỉm cười, nhưng không trả lời.
Lương Khánh Tùng hừ lạnh lùng, tức giận nói: “Vệ Quốc! Em có ý gì? Chẳng lẽ lời anh nói trước kia không đủ rõ ràng hay sao? Nhà họ Lương không thể cúi đầu, nhất là trước một nhân vật nhỏ như cậu ta! Em không nghe rõ lời anh nói à?”.
“Nhưng…”, Lương Vệ Quốc vẫn còn định lên tiếng, nhưng bị Lương Dự ngắt lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...