Nhưng Lâm Chính mặc kệ.
Anh liếc nhìn đám đông, hỏi: “Vừa rồi ai tát vợ tôi?”
Tất cả đều chỉ về phía A Cẩu vừa mới đứng dậy.
"Mày định làm gì”, A Cẩu run rẩy, siết chặt con dao trong tay.
“Tôi chỉ báo thù cho vợ mình mà thôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mày…đứng lại cho tao…đừng ép tao”, A Cẩu tỏ ra hùng dũng.
Nhưng để mà một chọi một với Lâm Chính thì hắn đánh không lại.
Đúng lúc này…
Tuýt! Tuýt! Tiếng còi cảnh sát vang lên.
Xe đi tuần chạy tới cổng khu dân cư.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát lao tới.
A Cẩu nhìn thấy họ thì hai mắt sáng rực.
“Ấy? Anh Ngưu?”
“A Cẩu à?”, một trong hai người cảnh sát chau mày.
Đám đông xung quanh cũng thất kinh.
Họ bắt đầu nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
“Lần này xong đời rồi? Người ta có quen biết kìa”.
“Lâm Chính, tự cầu nguyện đi là vừa”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, người cảnh sát tên Ngưu trầm giọng hỏi.
Thế nhưng không đợi A Cẩu và Lâm Chính lên tiếng thì mấy bà hàng xóm đã nhảy dựng lên, chỉ vào cái mặt sưng của mình và gào: “Đồng chí cảnh sát, bọn chúng không chỉ trộm đồ mà còn đánh người nữa! Bọn chúng còn lấy dao đâm người! Anh xem, đây chính là chứng cứ.
Toàn bộ vết thương trên người chúng tôi đều là chứng cứ.
Các anh mau bắt chúng lại đi”.
“Thật sự có chuyện này sao”, cảnh sát Ngưu liếc nhìn mấy người Lâm Chính rồi lại hỏi đám người đi đường.
“Đánh nhau là thật còn trộm đồ thì không biết”, những người đi đường lên tiếng.
“Nếu đã như vậy thì mời cùng tôi đi làm bản tường trình”, cảnh sát nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, vô cùng phối hợp.
“Hehe, mày xong đời rồi.
Đây là anh Ngưu của tao, thằng nhãi.
Đợi mày tới đó rồi tao sẽ cho mày sống không bằng chết.
Tao sẽ khiến mà phải hối hận vì đã gây sự với A Cẩu tao”, A Cẩu cười dữ dằn.
“Tôi đợi”, Lâm Chính gật đầu.
“A Cẩu, gọi điện cho anh cả bảo nó tới đây ngay.
Mẹ nói bị người ta đánh chết tới nơi rồi”, bà Dương hét lên như một con heo.
“Mẹ yên tâm! Chắc chắn là anh cả nhận được tin rồi! Và chắc chắn anh ấy cũng sẽ xả tức cho mẹ nên mẹ cứ yên tâm đi”.
“Tao muốn nó đánh gãy chân cái thứ chó má này.
Rồi vứt cái thứ tiện nhân kia vào hang ổ của đám ăn mày để nói bị đám ăn mày đó giày vò trăm nghìn lần”.
“Mẹ yên tâm, đảm bảo không thành vấn đề”, A Cẩu cười.
Lâm Chính và mấy bà cô nhanh chóng tới đồn.
Đến cả Tô Nhu cũng bị đưa tới.
Trương Tinh Vũ vì bị thương nên tạm thời được đưa tới bệnh viện băng bó.
Mặc dù chỉ là một cuộc ẩu đả bình thường nhưng người đi đường và hàng xóm đã tận mắt nhìn thấy nên sự việc cũng không hề đơn giản.
“Lần này nhà họ Tô gặp họa lớn rồi”.
“Ai mà ngờ người phụ nữ đó lại là mẹ của ông Báo chứ!”
“Lần này Lâm Chính mà không mất hai cái chân thì chắc không được về đâu”.
Đám đông bàn tán, ở cái khu này có ai mà không biết ông Báo đâu.
“Con ơi”, Trương Tinh Vũ từ trên lầu chạy xuống sau khi về từ bệnh viện.
Bà ta la khóc om sòm.
“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”, Tô Quảng mới đi làm về, sau khi biết được sự tình thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Giờ phải làm sao? Con gái chúng ta có bị ngồi tù không?”, Trương Tinh Vũ khóc như muốn tắt thở.
Tô Quảng hít một hơi thật sâu, nói nhỏ: “Đừng vội…tôi…đi tìm đồng nghiệp giúp đỡ…”
“Tôi đi cùng ông", sau khi nảy ra ý thì hai người vội vàng rời khỏi khu dân cư.
Lúc này trong một phòng bia ở dưới tầng hầm, một người đàn ông đầu trọng mặc áo màu đen đang chơi bi- a Lúc sau có người gọi điện thoại tới.
“Báo này!”
“A Ngưu? Gọi tôi có việc gì vậy? Muốn quẩy hà? Hehe, tới đây, tôi sắp xếp cho?”, người đàn ông đầu trọc nheo mắt cười.
“Không phải”, giọng bên kia trở nên trầm thấp: “Mẹ anh xảy ra chuyện rồi”.
“Ồ?”, tên đầu trọc chống gậy xuống đất vẫn mỉm cười đầy dữ dằn: “Ai làm vậy”
“Một kẻ thất nghiệp”
“Vậy sao?”, tên đầu trọc nhắm mắt, im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Anh điều tra giúp tôi xem lai lịch thế nào".
“Làm rồi, chẳng có gì cả”.
“Vậy sao? Vậy thì kệ đi, thả ra thôi”, Báo nheo mắt.
“Báo tôi sẽ tiếp đãi nó cẩn thận.
Phần còn lại…giao cho tôi đi”.
“Đừng để xảy ra án mạng đấy”.
“Yên tâm, tôi biết giữ chừng mực mà”, nói xong, tên đầu trọc tắt máy.
“Tìm vài thằng ngon ngon xíu.
Chuẩn bị”
“Ông Báo, sao thế?”, người bên cạnh hỏi.
“Mẹ tao bị đánh chứ sao”, ông Báo gầm lên.
Đám đông thất kinh.
“Vậy gọi A Tang tới nhé ạ?”
“Không, lần này ông đích thân ra tay”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...