“Lâm Chính?”.
Lúc này Lương Hồng Anh mới chú ý đến Lâm Chính đã đến nơi, cô ta ngẩn người, vội vàng đứng dậy, môi hé ra tựa như muốn nói gì đó. Nhưng thấy vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo của Lâm Chính, những lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được…
Hai mắt Lâm Chính sắc bén, bước nhanh đến bên cạnh Lương Thu Yến, dìu bà ấy dậy.
“Thím Thu Yến vừa mới bị té ngã, gáy chảy máu. Lâm Chính, anh mau nghĩ cách đi!”, Lương Hồng Anh vội nói.
Lâm Chính kiểm tra sau gáy của Lương Thu Yến, thấy nơi đó đỏ sẫm, đầu tóc cũng bị máu thấm ướt, nhìn mà kinh hãi.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức quát khẽ: “Mau lấy nước sạch lại đây, sau đó đến tiệm thuốc gần nhất mua một ít chỉ may, mua thêm một ít cồn và băng gạc!”.
“Được!”.
Lương Hồng Anh vội vàng gật đầu rời đi.
Không lâu sau, cô ta xách một túi nilon, thở hổn hển chạy vào.
Lâm Chính khử trùng may vết thương và băng bó cho Lương Thu Yến ngay tại chỗ, đồng thời cầm châm bạc lên, may ở cánh tay và nơi cổ Lương Thu Yến mấy mũi.
Hơi thở gần như sắp mất đi của Lương Thu Yến mới dần dần mạnh lên được chút.
Nhìn thấy vậy, Lương Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chính cũng lau sơ mồ hôi trên trán.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn sang Tô Nhu còn đang ngồi trên đất ở bên kia, lại thấy trên cánh tay và trên mặt Tô Nhu có nhiều vết cào, đầu tóc rũ rượi, bộ dạng vô cùng chật vật. Đôi mắt xinh đẹp ấy ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.
Con ngươi Lâm Chính co lại, âm thầm siết chặt nắm đấm, đi tới, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Tô Nhu.
“Xin lỗi…”.
Anh do dự một lúc, khàn giọng nói.
Tô Nhu nghe vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó lắc đầu, khẽ giọng nói: “Câu này phải là em nói mới phải, em… không bảo vệ được mẹ nuôi…”.
Nghe được câu này, trái tim Lâm Chính run rẩy.
Ngón tay anh bấu chặt vào lòng bàn tay, móng tay gần như cấu rách da thịt nơi lòng bàn tay, trong lòng dâng lên lửa giận và oán hận vô tận.
Anh thà rằng Tô Nhu nổi điên, thà rằng Tô Nhu mắng chửi anh, khóc lóc, thà rằng Tô Nhu trút giận với anh, ít nhất như vậy thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Tô Nhu cuối cùng vẫn là Tô Nhu.
Cô lại cảm thấy… mình vô dụng, không bảo vệ được Lương Thu Yến…
Lâm Chính không khỏi bật cười, cười một cách phức tạp, cười rất đau khổ, cười rất phẫn nộ.
Tô Nhu lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Lâm Chính, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé. Nơi như thế này không phải chỗ cho chúng ta ở, những người này cũng không phải người chúng ta có thể chọc vào… Quay về đi… Về Giang Thành đi… Chúng ta không đối đầu với bọn họ được”.
“Được, nhưng Tiểu Nhu, bây giờ vẫn chưa phải lúc quay về, tình hình của mẹ nuôi chưa thích hợp để đi đường xa. Anh sẽ đến khách sạn gần đây đặt một phòng để em và mẹ nuôi nghỉ ngơi trước, anh sẽ giúp em xử lý vết thương, sau đó chúng ta sẽ quay về”, Lâm Chính khản giọng nói.
Tô Nhu không nhìn thấy đôi mắt dần dần dâng lên lửa giận của anh.
“Ừ…”.
Tô Nhu không phản đối, khẽ nhắm mắt lại, cô đã vô cùng mệt mỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...