Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Xin lỗi…Lâm Chính, tôi thật sự không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy”, Lương Hồng Anh bặm môi, tỏ ý xin lỗi.
“Nghiêm trọng sao? Là Lương Vệ Quốc yêu cầu à?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Làm gì có chuyện đó?”, Lương Hồng Anh lắc đầu: “Gần đây ông nội chuyên tâm dưỡng bệnh, có lẽ tạm thời ông không biết chuyện này”.
“Vậy người vừa gọi điện thoại cho cô là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Hồng Anh do dự rồi thận trọng nói; “Là Lương Khánh Tùng ông của chi thứ hai”.
“Chi thứ 2 sao?”
“Nhà họ Lương chia làm ba chi, chi chính là Lương Hổ Khiếu, chi thứ hai là ông Lương Khánh Tùng cũng là ông nội ruột của tôi, còn chi thứ ba là Lương Vệ Quốc. Công việc của ba người được phân công hết sức rõ ràng. Họ cũng là những người đức cao vọng trọng, là ba trụ cột của nhà họ Lương. Người vừa gọi điện cho tôi là ông hai Lương Khánh Tùng…”, Lương Hồng Anh nói.
Nghe tới đây, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra tại sao sắc mặt Lương Hồng Anh lại trở nên khó coi như vậy.
Hóa ra là do Lương Khánh Tùng lên tiếng. Lương Khánh Tùng là người quản lý số hai, địa vị chắc chắn là cao hơn Lương Vệ Quốc. Đến cả ông ta đã ra mặt thì đương nhiên Lương Hồng Anh dù có ngầu cỡ nào cũng không dám làm phản. Dù sao thì vừa nãy cô ta dám quát người đàn ông đeo kính là do cô ta có Lương Vệ Quốc ở sau chống lưng.
Giờ Lương Vệ Quốc đã không làm gì được thì đương nhiên là cô ta cũng vậy.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm lên tiếng: “Cô Lương, tôi hiểu được sự khó khăn của cô. Nếu đã vậy thì cô đừng bận tâm tới chuyện này nữa, cô đưa chúng tôi tới gần phòng khám nào đó là được”.
Lương Hồng Anh hé miệng, sau đó nói nhỏ: “Lâm Chính, giờ chiếc xe này của tôi bị ít nhất chục chiếc xe giám sát. Nếu tôi đưa mọi người tới phòng khám thì chưa cần nói tới tôi đâu mà chắc chắn là cô à không thím Thu Yến sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức…”
“Cái gì?”
Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính đanh mắt, trầm giọng: “Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ tự bắt xe tới phòng khám”.
“Vô ích thôi…”, Lương Hồng Anh thở dài, quay qua nhìn: “Anh Lâm…ông hai đã gọi điện thoại cho tôi có nghĩa là ông ấy đã nhắm chiếc xe này rồi. Anh có đưa thím Thu Yến tới bất kỳ bệnh viện hay phòng khám nào thì cũng sẽ không ai nhận cả”.
“Ý của cô là…”
“Lâm Chính…anh đưa thím Thu Yến về lại nơi ở của thím ấy đi. Cả Yên Kinh này, chỉ có nơi đó là chỗ dung thân của cô ấy thôi. Cũng chỉ có nơi đó thì nhà họ Lương mới không can thiệp vào. Đó là con đường cuối cùng mà thím Thu Yến có thể đi”, Lương Hồng Anh nói giọng khàn khàn.
Lâm Chính co đồng tử, siết chặt nắm đấm.
“Rốt cuộc mẹ nuôi tôi đã làm phải chuyện gì mà khiến nhà họ Lương đối xử với bà ấy như thế chứ. Đến cả một con đường sống cũng không cho người ta”, Lâm Chính gào lên.
“Lâm Chính, xin lỗi…”, Lương Hồng Anh mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực và đau khổ.
Lâm Chính tức giận nhìn Lương Hồng Anh. Một lúc sau, anh đẩy cửa xe, cõng Lương Thu Yến đi men theo con đường. Tô Nhu cũng đi theo.
“Lâm Chính, tôi có thể đưa mọi người về”, Lương Hồng Anh chạy về phía Lâm Chính.
“Không cần đâu cô Lương, cô đã lo tôi liên lụy tới cô thì chuyện này không phiền tới cô nữa. Mẹ của tôi tôi sẽ tự tìm cách xử lý”.
Lâm Chính lạnh giọng, cứ thế cùng Tô Nhu rời đi, chẳng buồn nhìn Lương Hồng Anh lấy một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...