“Tiểu Lý, cậu phải hiểu rõ vị trí của cậu! Tôi làm việc theo nguyên tắc, thủ tục của bọn họ không đủ, không thể ở lại đây, cậu đang chỉ trích tôi sao?”, Viện trưởng Phàn cũng không khách sáo, nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, nói.
Bác sĩ Lý còn định lên tiếng, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn lại.
“Bác sĩ Lý, anh đừng nói nữa”.
“Cậu… chuyện này…”, bác sĩ Lý khó xử nhìn Lâm Chính.
“Tôi đồng ý chuyển viện”, Lâm Chính nhắm mắt lại, nói.
Cứ tiếp tục tranh cãi không những không có kết quả, mà anh có thể cũng sẽ bị đưa đi. Một khi anh rời khỏi Lương Thu Yến, e rằng Lương Thu Yến sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên… không thể tranh cãi nữa.
Nếu là ngày trước, Lâm Chính chắc chắn sẽ không bấm bụng nuốt giận. Nhưng vì Lương Thu Yến, anh không thể không làm vậy.
“Hừ, thế mới được chứ. Nếu cậu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi đã không sử dụng biện pháp cực đoan”, Viện trưởng Phàn hừ một tiếng, nói với người bên cạnh: “Mau chóng sắp xếp chuyển viện cho người bệnh này, ngoài ra, gọi bảo vệ đuổi hết những người không phận sự ra khỏi bệnh viện!”.
“Vâng thưa viện trưởng”.
Bọn họ lập tức làm theo.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Tô Nhu đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện Đông y.
Lương Thu Yến cũng được đưa lên xe cấp cứu.
Cứ ngỡ Lương Thu Yến sẽ được chuyển đến bệnh viện khác, nào ngờ xe vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lương Thu Yến đã bị khiêng xuống, đặt bên đường.
“Cái gì?”.
Tô Nhu trợn tròn mắt, sau đó tức giận quát: “Đám người này là ma quỷ sao? Bọn họ lại vứt bỏ bệnh nhân không quan tâm như vậy? Khốn nạn! Đám người này quá khốn nạn! Em sẽ liên lạc với phóng viên, em sẽ đưa bọn họ ra ánh sáng!”.
“Không sao, Tiểu Nhu, chuyện vẫn chưa đến mức quá tồi tệ, chúng ta mau mau tìm một phòng khám, để mẹ nuôi nằm yên ổn trước”, Lâm Chính dường như đã dự liệu được chuyện này, cũng không tức giận.
“Đi bệnh viện khác không được sao?”.
“Đi bệnh viện khác cũng chỉ có kết quả như vậy”.
“Chuyện này… Được thôi, em sẽ gọi một chiếc xe taxi, mẹ nuôi có thể đi được không?”.
“Anh đã tiêm thuốc mê cho bà ấy, có lẽ không đi được, để anh cõng bà ấy”.
“Được!”.
Tô Nhu gật đầu, sau đó đến bên đường bắt xe.
Lúc này, vài chiếc xe màu đen đột nhiên dừng bên đường, sau đó nhiều người mặc áo đen đeo kính đen từ trên xe lao xuống, bao vây Lâm Chính và Tô Nhu…
“A?”.
Tô Nhu biến sắc, hoảng hốt nhìn những người này: “Các người… định làm gì?”.
Nhìn đám người mặc đồ đen xung quanh, Tô Nhu bấn loạn. Lâm Chính thì vô cùng bình tĩnh, những sắc mặt cũng tối đi vài phần.
Anh không biết rốt cuộc mẹ nuôi của mình đã làm chuyện gì ở nhà họ Lương. Nhưng dù thế nào thì một người đang sống sờ sờ thành ra thế này thì tại sao nhà họ Lương còn dồn người ta vào bước đường cùng chứ? Lẽ nào bà ấy không phải cũng mang họ Lương sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...