Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Bác sĩ Lâm chỉ nghiến răng, cầm một cây châm lên, hơ qua lửa rồi đưa cho Lâm Chính. Lâm Chính nhận lấy cây châm. Động tác thi triển châm của anh cực nhanh, cứ nhận được châm là lập tức ghim tới. Những người hộ lý ở xung quanh chau mày.
“Người này là ai vậy? Sao mà làm loạn thế, không tìm huyệt vị cho chính xác sao?”
“Hơn nữa anh ta châm vào đâu vậy? Ở đó có huyệt sao?”
“Bác sĩ Lý, sao anh có thể để anh ta làm như vậy chứ. Nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy”.
Nhưng bác sĩ Lý không bận tâm, chỉ tập trung đưa châm cho Lâm Chính. Anh ta nhìn chăm chăm từng động tác của Lâm Chính.
“Bác sĩ Lý?”
Những người bên cạnh cuống quýt hô lên nhưng không thể nào gọi được bác sĩ Lý…
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng thu tay, thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, trên hai tay Lương Thu Yến toàn là châm bạc sáng loáng, nhẹ nhàng lay động, nhìn mà kinh hãi.
Bác sĩ Lý thấy vậy, dường như lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa tới chiếc khăn lông.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính lau mặt, nói.
Hành động này có thể nói là khiến nhân viên y tế ở xung quanh ngây ngốc.
Bác sĩ Lý là bác sĩ thiên tài trong bệnh viện, thầy của anh ta còn là người đó. Thiên tài như anh ta xưa nay kiêu ngạo, sao hôm nay lại tình nguyện làm nhân vật phụ?
Nhân viên y tế ở xung quanh muốn nói lại thôi.
“Cho hỏi cậu là bác sĩ ở đâu, thuật châm cứu như thế này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, vinh hạnh vinh hạnh”, bác sĩ Lý rất vui, vội vàng mở găng tay ra, muốn bắt tay với Lâm Chính.
“Tôi không phải bác sĩ ở đâu cả, chỉ là tôi biết một chút y thuật mà thôi. Bác sĩ Lý, bây giờ tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa ổn định hoàn toàn, chúng ta vẫn chưa thể thả lỏng, phải nhanh chóng nấu thuốc cho bà ấy uống”, Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, đâm vào phần bụng của Lương Thu Yến, sau đó nhìn chằm chằm cây châm bạc, nói.
“A… Được”, bác sĩ Lý hơi khó xử, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính.
Nhân viên y tế đều khó hiểu.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó.
Nội tạng của Lương Thu Yến có dấu hiệu suy thoái, theo lý mà nói, chỉ có trúng độc mới tạo thành thay đổi đột ngột thế này. Nhưng anh dùng kim châm cứu thử thì thấy Lương Thu Yến không hề trúng độc…
Nếu không phải trúng độc, chẳng lẽ lại bị bệnh gì khác?
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Lương sao?
Lâm Chính không hiểu ra sao.
Nhưng ngay cả Lương Hồng Anh cũng không chịu nói, vậy thì hỏi nhà họ Lương chắc chắn sẽ không có câu trả lời, vẫn là mình phải cử người đi điều tra.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính đặt châm bạc xuống, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
Đúng lúc đó…
Cốc cốc cốc.
Ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng gõ cửa.
“Ồ?”.
Người trong phòng đều sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...