Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Bụp! Bụp! Bụp.
Cơn mưa những nắm đấm cứ thế giáng xuống anh. Thế nhưng anh dường như không biết đau là gì, cứ nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và đi tới.
“Chặn nó lại!”
Ứng Bình Trúc hét lên. Đám đông cũng hô hào lao tới.
“Cút!”
Lâm Chính gầm lên, nã thẳng nắm đấm xuống một kẻ của nhà họ Ứng vừa mới ập tới. Cú đấm này Lâm Chính đã dùng toàn lực.
Bụp!
Âm thanh nặng nề lại phát ra. Cùng với đó là vùng bụng của tên cao thủ bị Lâm Chính đâm xuyên, máu me be bét, nội tạng bấy nhầy.
“Á!”
Cả hiện trường thất kinh. Lâm Chính vung tay, vứt hắn qua một bên và đập tiếp những kẻ tiếp theo.
“Khốn nạn!”
“Mày phải chết”
Một vài cao thủ nhà họ Ứng bắt đầu chém những đường kiếm sáng loáng về phía trước. Đường kiếm dài đặc, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên trong không gian. Thế nhưng khi chúng vừa chém xuống thì Lâm Chính đã lật tay lại phóng châm bạc ra quét ngang từng thanh kiếm.
“Cái gì?”, một kẻ đang cầm kiếm kêu lên.
Thế nhưng khi mảnh kiếm gãy còn chưa kịp chạm đất thì Lâm Chính đã là giơ tay lên chộp lấy và đâm ngược lại.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn ra liên tục. Mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Chính không ngừng nhuốm máu kẻ thù. Cứ một một đường sáng lóe lên lại có một người của nhà họ Ứng ngã xuống. Cổ họng của họ đều xuất hiện một vết đứt mỏng, dài. . Truyện Khoa Huyễn
Một kiếm đứt hầu. Đám đông tái mặt. Lâm Chính đã bắt đầu ra tay rồi. Mặc dù nhà họ Ứng đã cố gắng chặn lại nhưng không ai có thể ngăn được đòn tấn công của Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng xông vào giữa đám người, chỉ còn cách Ứng Phá Lãng chưa tới 10 mét. Ứng Phá Lãng sợ tới mức hai chân run rẩy, vội vàng siết cổ Long Thủ và gầm lên: “Đứng lại! Nếu không…tao sẽ giết ông ta!”
“Làm như vậy sẽ chỉ khiến cả nhà họ Ứng bị chôn sống mà thôi”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
“Dừng tay…”, Ứng Hoa Niên định đứng dậy ngăn lại nhưng giờ ông ta chẳng còn sức nữa, giọng nói cũng cô cùng yếu ớt. Giờ có lẽ chẳng còn ai nghe lời ông ta nữa rồi.
“Chôn sống nhà họ Ứng sao? Thần y Lâm, cậu tưởng cậu là kẻ vô địch bất bại à? Cậu giết được một người, mười người, trăm người chúng tôi. Liệu cậu có giết được cả nhà họ Ứng không?”, những vị nguyên lão đứng bên cạnh Ứng Hoa Niên đều đùng đùng nổi giận, tất cả đều lao tới chặn trước mặt Lâm Chính.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ứng Hoa Niên chỉ biết nhắm mắt bất lực. Ông ta biết tất cả đã không thể nào cứu vãn được nữa.
“Đối phó với loại chó má này hà tất các vị nguyên lão phải ra tay. Để tôi’, một tên cao thủ vẫn không chịu từ bỏ, định lao lên tấn công.
“Lăng Phong Kiếm Pháp”.
“Đỡ cú quét chân này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...