Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Nói bớt lại…mau đi…”
Ứng Hoa Niên gầm lên, mặt đỏ linh căng. Vừa nói được vài câu, ông ta lại lập tức nôn ra máu. Nhà họ Ứng sợ hết hồn, vội vàng quay người chạy đi.
“Với tình hình này…chỉ có lão tổ mới kiểm soát được thôi. Các người bồng bột quá…Thần y Lâm không đơn giản như các người nghĩ đâu…Lần này e rằng nhà họ Ứng sẽ chịu thiệt thòi lớn rồi…”, Ứng Hoa Niên trông vô cùng thương cảm.
Ông ta không hận Lâm Chính mà hận cái đám nhà họ Ứng ngông cuồng này. Nhưng rõ ràng là bọn họ không ý thức được lời nói của Ứng Hoa Niên.
“Gia chủ, rốt cuộc gia chủ lo lắng điều gì? Chỉ là một kẻ ngông cuồng chán sống có chút bản lĩnh thôi mà. Lẽ nào nhà họ Ứng lại không thể làm gì được sao?”, một vị nguyên lão chau mày.
“Đúng vậy gia chủ, đợi chúng tôi bắt tên đó lại”, Ứng Bình Trúc cũng bước tới, nghiêm túc nói.
. Truyện Quan Trường
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Long Thủ đang đứng bên ngoài và lạnh giọng hô lên: “Bắt lấy Long Thủ”.
“Rõ “.
Cùng với mệnh lệnh của Ứng Trúc Bình, vài cao thủ bèn ập tới
“Các người định làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay!”, Long Thủ vội vàng quát lên, định né tránh nhưng đã bị các cao thủ bao vây. Người nhà họ Ứng lập tức bắt lấy ông ta áp tải tới trước mặt Ứng Bình Trúc.
“Buông tôi ra, buông tôi ra”, Long Thủ hét lên. Ứng Bình Trúc tát cho Long Thủ hai phát.
Bốp! Mặt Long Thủ sưng bấy lên.
“Long Thủ, ông đã theo cái tên thần y Lâm chán sống đó thì ông chính là kẻ địch của nhà họ Ứng. Tôi khuyên ông nên thật thà chút, nếu không tôi không dám đảm bảo gì đâu, có thể sẽ khiến ông tàn phế luôn đấy”, Ứng Bình Trúc thản nhiên nói.
“Ứng Bình Trúc…ông ức hiếp người quá đáng”, Long Thủ nghiến răng.
“Ức hiếp người quá đáng sao? Giờ không phải là chúng tôi ức hiếp ông mà là các người đè lên đầu nhà họ Ứng rồi thì có, điều này không thể trách chúng tôi được!”
Ứng Bình Trúc lạnh lùng đáp trả rồi lớn tiếng nói với thần y Lâm đang đối phó với đám người nhà họ Ứng: “Thần y Lâm!”
Dứt lời, Lâm Chính đột ngột quay đầu lại thì Ứng Bình Trúc đang kiểm soát Long Thủ. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Thầy mặc kệ tôi. Thầy tìm cách thoát khỏi đây đi”, Long Thủ hét lên.
“Câm miệng!”
Ứng Phá Lãng ở bên cạnh tát cho Long Thủ một phát nữa.
Bốp.
Long Thủ chảy máu mũi, mắt nổ đom đóm như muốn ngất. Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.
“Thế nào? Đồ chó má, đã nhìn thấy kết cục của ông ta chưa? Lát nữa mày cũng thế, ha ha ha…”, Ứng Phá Lãng cười như điên dại, đấm cho Long Thủ phát nữa.
Rầm!
Long Thủ đau tới mức co dúm người lại, gần như muốn ngã xuống. Người nhà họ Ứng lập tức đỡ lấy ông ta và dựng lên. Ứng Phá Lãng giống như một kẻ điên, đấm Long Thủ túi bụi.
Bụp! Bụp!
Âm thanh nặng nề vang lên không ngừng. Một lúc sau, Vùng ngực của Long Thủ bị tổn thương nặng, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ông ta bắt đầu đứng không vững.
“Thầy…mau…đi đi…”, Long Thủ vô thức hô lên. Âm thanh giống như tiếng máy rè. Lâm Chính tức giận, mặt tối sầm lại. Anh dừng tay, lao tới chỗ Long Thủ. Anh mặc kệ những kẻ tấn công quanh mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...