“Cô thích là được, tất cả đều là chuẩn bị cho cô, bản nhạc vừa rồi cũng là tặng cho cô”, Lâm Chính nói.
“Đó là bản nhạc gì?”.
“Là tôi tự sáng tác, tên là “Người trầm luân’”.
“Người trầm luân…”, Tô Nhu lẩm bẩm, lại nhìn sang Lâm Chính, lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…”.
Cô muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ không trách cô đâu”, Lâm Chính nói.
“Tôi… Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… thật sự đáng để anh làm thế sao?”, Tô Nhu khẽ giọng hỏi.
Cô không phải kẻ ngốc, từ dự án Tập đoàn Dương Hoa đột nhiên tặng cho, cho đến mọi việc mà Chủ tịch Lâm làm hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được.
Rõ ràng cô và Chủ tịch Lâm chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng Chủ tịch Lâm lại cho cô nhiều như vậy.
Nói thật, bây giờ Tô Nhu cảm thấy rất áp lực.
Một loại áp lực vô hình.
Là một người phụ nữ, đương nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng… áp lực vô hình này lại khiến cô không thở nổi, cũng khiến cô… áy náy.
Dù sao… cô cũng là phụ nữ đã có chồng.
Cô không muốn vượt quá giới hạn, bởi vì đó là giới hạn của cô, dù cô có không thích Lâm Chính đi nữa…
“Cô đừng cảm thấy lưỡng lự hay mê man, cũng đừng cảm thấy áy náy. Bởi vì đây là những gì cô nên có”, Lâm Chính nói.
“Tôi nên có?”, Tô Nhu kỳ quái hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”.
“Bời vì… đây là tôi nợ cô”, Lâm Chính vô cùng nghiêm túc nói.
Câu nói này khiến Tô Nhu và hai vợ chồng Trương Tinh Vũ hoàn toàn sửng sốt.
Đó là ý gì?
“Chủ tịch Lâm, vì sao anh lại nói vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.
Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chăm ăn thức ăn.
Có lẽ Tô Nhu sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với người chồng vô dụng của cô.
Dù sao… người chồng đó của cô chưa bao giờ chưa bao giờ cho cô bất cứ bữa tối lãng mạn nào…
Ba năm trước, Lâm Chính một mình từ chi nhánh gia tộc Lâm Thị đến Giang Thành, thành hôn với Tô Nhu chưa từng gặp mặt.
Lúc đó anh không có đồng xu dính túi, chỉ có một chiếc balo, vài cuốn sách y học và… một tờ hôn ước.
Anh còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhu tối ngày kết hôn.
Anh vẫn còn nhớ sự phẫn nộ của Trương Tinh Vũ và sự bất lực của Tô Quảng tối hôm đó.
Mặc dù anh không quan tâm, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình nợ gia đình này.
Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ như thế nữa.
Tô Nhu… vẫn là Tô Nhu ngày đó, anh không chạm vào cô.
Bây giờ, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dù là một người chồng trên danh nghĩa.
Bây giờ trở đi, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Chính cũng không có gì phải tiếc nuối.
Tô Nhu hơi hoảng loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...