Bên bàn đứng sẵn hai người bồi bàn, bọn họ ăn mặc lịch sự, đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Lâm Chính vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức rót một ly rượu cho anh, trong mắt hai người cũng tràn ngập vẻ sùng bái.
“Ngồi đi”, Lâm Chính nói.
Bấy giờ mấy người mới phản ứng lại.
“Mau, mau ngồi xuống đi”.
Trương Tinh Vũ kích động nói với Tô Nhu, trong lúc nói chuyện còn không quên lấy điện thoại, mở chế độ quay phim, quay vòng quanh nhà hàng này, sau đó gửi lên trang cá nhân.
Trong nháy mắt, tất cả bạn bè của bà ta đều bắt đầu hỏi han tình hình.
Đương nhiên chuyện này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Tinh Vũ.
“Tinh Vũ, chúng ta qua đó đi”, Tô Quảng cũng vô cùng vui vẻ.
“Lát nữa ông đừng nói bậy bạ rõ chưa? Thức ăn cũng bớt ăn đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ rời đi”, Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng lại, nghiêm túc nói.
“Vì sao?”, Tô Quảng không hiểu ra sao.
“Cái này mà ông còn không hiểu à? Chủ tịch Lâm chuẩn bị một nơi hoành tráng như vậy, ông còn không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay cậu ta… chắc hẳn là muốn cầu hôn Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ phấn khởi nói.
“Cầu hôn?”, Tô Quảng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy ở đây vừa có đàn dương cầm, vừa có cả hoa, đầu óc cũng sực tỉnh, hơi thở trở nên gấp gáp.
Khung cảnh này không phải cầu hôn thì là gì?
“Tôi… Tôi sắp làm bố vợ của Chủ tịch Lâm rồi sao?”, Tô Quảng líu cả lưỡi.
“Thế nên chúng ta không thể làm kỳ đà được, tìm cơ hội kéo theo con bé kia đi, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
“Được, được!”, Tô Quảng liên tục gật đầu.
Bốn người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu đưa món ăn lên.
Món ăn tinh xảo kết hợp với hiện trường lãng mạn, không thể không nói giờ phút này, trái tim của cô gái nào cũng sẽ tan chảy, dù là Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng… có vẻ Lâm Chính không đặt trọng tâm lên người Tô Nhu, mà là chuyên chú vào món ngon trước mặt.
“Ăn đi”, anh nói, sau đó tao nhã cắt món ăn trước mặt.
Lâm Ngữ Yên luôn dõi theo anh.
“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ bữa ăn này là tôi định mời anh, nhưng… tôi không ngờ anh lại…”, vẻ mặt Tô Nhu hơi phức tạp.
“Cô có thích khung cảnh này không?”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi.
Đôi mắt ấy dường như muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhu.
Tô Nhu hồi hộp, tim đập loạn nhịp, vội vàng dời mắt đi.
Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt.
Hóa ra lời đồn là thật?
Chủ tịch Lâm… thật sự để ý Tô Nhu?
“Th… Thích, nhưng…”, Tô Nhu không muốn dối lòng, do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích gì đó thì lại bị Lâm Chính ngắt lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...