Reng reng…
Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra. Là Tần Bách Tùng gọi. Anh nghe máy.
“Thưa thầy, thầy mau tới phòng họp. Có khách tới”, Tần Bách Tùng kích động nói.
“Bảo toàn bộ đợi tôi ở phòng họp. Phải rồi, cả tên tài xế nữa cũng ở đó đợi tôi. Giờ tôi tới”.
Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.
Tần Bách Tùng buông điện thoại xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Mặc dù Lâm Chính không nói gì, nhưng ông ta vẫn nghe ra được sự bất mãn sâu đậm trong giọng nói của Lâm Chính.
Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?
Tần Bách Tùng vô cùng thắc mắc, một cảm giác chẳng lành dâng lên.
Nhưng ông ta cũng không tiện đi hỏi, chỉ đành ngồi đợi trong phòng họp, lo lắng không yên.
Bên bàn có một người đang ngồi, là một người trung niên. Lúc này ông ta không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt, sau lưng là một hàng người mặc Âu phục, tài xế bị đánh sưng mặt cũng ở trong đó.
“Cụ Tần, không ngờ ông không ở lại Yên Kinh mà lại đến sống ở đây. Xem ra học viện mà thần y Lâm mở ra này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, lần này xem như tôi không uổng công đến đây”, người đàn ông trung niên nhận lấy tách trà mà tài xế rót cho, uống một ngụm, chậm rãi nói.
“Nếu là thầy ra tay, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông”, Tần Bách Tùng nặn ra nụ cười.
“Có thể khiến cụ Tần gọi một tiếng thầy, tôi sẽ không nghi ngờ thực lực của thần y Lâm, nhưng lần này cũng xem như nhà họ Lâm hại tôi. Mặc dù nhà họ Lâm kịp thời ra tay, không đến nỗi khiến tôi trở thành người thực vật, nhưng món nợ này tôi đã ghi lại, sau này vẫn phải tìm nhà họ Lâm tính sổ!”, người đó lại nói, trong lời nói dường như không coi trọng nhà họ Lâm to lớn ở Yên Kinh đó.
Thật ra Tần Bách Tùng nhìn rõ được tình hình.
Mặc dù sức mạnh sau lưng người này cũng vô cùng lớn mạnh, có thể đọ sức với nhà họ Lâm, nhưng sức mạnh sau lưng ông ta không thể nào đối đầu chính diện với nhà họ Lâm. Bây giờ ông ta dám nói như vậy cũng là vì nhà họ Lâm đã gặp rắc rối lớn. Nếu là bình thường, ông ta vẫn sẽ chú ý một chút.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại ho kịch liệt.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”, tài xế vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng người đàn ông trung niên, nhưng vẫn không thấy tốt hơn, lập tức sốt ruột quát lên với Tần Bách Tùng: “Này, ông già, sao thần y Lâm vẫn chưa đến?”.
“Thầy đang trên đường đến”, Tần Bách Tùng lau mồ hôi trên trán, vội nói.
“Đang trên đường đến? Lâu như vậy rồi còn chưa qua đây, các người có ý gì? Tôi nói cho các người biết, nếu ông chúng tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho các người biết tay!”, tài xế lại quát.
Sắc mặt Tần Bách Tùng hơi khó coi.
Nhưng… người đó lại không lên tiếng, hoàn toàn không có ý ngăn cản hoặc trách cứ tài xế.
Dường như… ông ta mặc nhận lời tài xế nói.
Tần Bách Tùng lập tức nhíu chặt mày…
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra một cách thô bạo.
Rầm!
Tiếng động nặng nề thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, sau đó một người đàn ông dáng vẻ như thiên thần bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...