Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
“Cởi sạch đồ của cô ta cho tôi, phải để cho người dân của thôn này tận hưởng vẻ đẹp của nữ trưởng thôn trẻ đẹp này”, Lưu Cảnh Pha lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, đương nhiên rồi cậu chủ!”
Đám người kia cười lớn, duỗi tay ra.
Nhưng ngày giây sau Nhan Khả Nhi cắn vào bàn tay người đó.
“Á…
Gã ta đau đớn đến mức toàn thân co giật, vội vàng thả tay ra.
Nhan Khả Nhi xoay người muốn bỏ chạy.
Đùng!
Một tiếng súng vang lên, bắn vào chân cô ấy.
Cô ấy lập tức ngã gục xuống đất, không thể cử động nữa.
“Khả Nhi!”
Người dân trong thôn xông đến.
Nhưng đám võ sĩ đã hành động, ấn toàn bộ người già kẻ yếu xuống đất…
Lưu Cảnh Pha mặt mày dữ tợn, bước đến chỗ Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi khó khăn bò về trước.
Trên người cô đầy bùn đất, tóc tai bù xù, chỉ hy vọng có thần linh hạ phàm cứu cô, cứu người dân trong thôn.
Nhưng cô biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
Tuy nhiên lúc này!
Soạt soạt soạt soạt!
Tiếng máy bay trực thăng vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn lên không trung.
Giờ mới phát hiện ra một chiếc máy bay trực thăng đang bay về phía này.
Cửa máy bay có một người đàn ông mặc vest đứng đó, khuôn mặt anh lạnh như tiền, nhìn về phía này, máy bay còn chưa hạ cánh, cách mặt đất khoảng mấy chục mét, anh đã lao xuống.
Rầm!
Người đàn ông hạ cánh xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động.
Nhan Khả Nhi khó khăn ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn người đàn ông anh tuấn như thần linh hạ phàm này, khuôn mặt nhỏ sững sờ.
“Cô có phải truyền nhân của Nam Dược Hoàng – Nhan Khả Nhi không?”, người đàn ông lạnh lùng hỏi.
“Anh… anh là ai?”, Nhan Khả Nhi cẩn thận hỏi lại.
“Tôi á? Tôi tên Lâm Chính”!
Lâm Chính?
Nhan Khả Nhi lầm bầm, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, rõ ràng là cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Ngược lại những người đuổi phía sau cô, ai ai cũng dừng bước, sợ hãi nhìn người này.
Đùa sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...