Sau khi tranh cãi ầm ĩ với Lâm Sâm Sâm một trận, những ngày sau đó Đồng Húc Lãng trải qua đều là hồn siêu phách lạc. Mỗi ngày trừ công việc, ăn cơm và ngủ, thời gian còn lại hầu như đều là ngược đãi bản thân. Những ngày đó, rất nhiều người đã chứng kiến sự điên cuồng của anh.
"Đó không phải là huấn luyện viên Đồng sao? Tại sao vẫn còn chạy, ít cũng 20 vòng rồi đấy."
"Quá trâu bò đi, nghe nói lúc trước mới từ kho vũ khí ra, anh ta chạy cũng không liều mạng mang như vậy đâu."
"Theo tôi thấy đây là luyện tập thôi. Mỗi ngày huấn luyện cường độ cao như vậy, không lẽ sắp tới lại có cuộc tranh tài toàn quân?"
"Ông có phải người ngu không, người ta cấp bậc cao như thế, cũng không phải là tân binh thích thể hiện, còn thích cuộc tranh tài thế này sao?"
"Vậy thì vì lý do gì? Aizz, đúng rồi, tối hôm qua, ở phòng tắm có người tận mắt nhìn thấy anh ta cho nguyên cái đầu vào ngâm dưới nước thật lâu không lên, chẳng lẽ là thất tình?"
"Được rồi được rồi, ở đây đoán mò cái gì. Không cần biết tại sao, mấy ngày nay biểu hiện tốt một chút, đừng để cho anh ta có cơ hội dạy dỗ ông đấy."
Các học viên lập tức giải tán, trong nháy mắt thao trường yên tĩnh lại, chỉ còn lại cái bóng dáng hình như không bao giờ biết mệt mỏi đó vẫn còn đang tiếp tục.
Đếm không xuể đây là vòng thứ bao nhiêu, thân thể đã vượt qua giới hạn chịu đựng, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu dừng lại, mục tiêu của anh là mệt đến ngủ mê man, để tránh buồn phiền chuyện tình cảm, trong lòng cũng không đau đớn từng trận. Trong một lúc suy nghĩ mất hồn, bắp chân chợt bị chuột rút, anh lảo đảo một cái rồi ngã mạnh xuống, lao người tới nằm ngửa trên mặt đất. Anh kinh ngạc đang nhìn bầu trời, tối nay sao trời rực rỡ, phồn hoa tựa như gấm, mà trong tim anh lại bi thảm như nước. Từ trước đến giờ ý chí, khí thế tự do ngút trời giống chim ưng, nhưng lúc này lại biến thành một con thú ủ rũ cúi đầu khốn đốn. Tình yêu, hại người ta rất lớn. Trong một đêm, nó có thể xóa sạch cuộc sống thanh thản tự hào ba mươi mấy năm qua của anh.
Anh biết là Thường Tân cố ý quạt gió thổi lửa, khích bác ly gián, anh cũng hiểu, không thể tin tưởng hoàn toàn lời của Thường Tân. Nhưng anh chỉ giận là, khi ồn ào, Lâm Sâm Sâm vẫn thờ ơ, không chút động lòng, giận thái độ có cũng được không có cũng được của cô đối với anh. Nếu như cô chịu nghiêm túc chịu khó giải thích một lần, chịu cho anh một câu anh quan tâm, chịu gật đầu đồng ý hôn sự, thì anh sẽ có lòng tin cột chặt cô không thả. Vậy mà cô không chịu. Cô không chịu giải thích, không chịu nói yêu, thậm chí không thể giả bộ cố gắng trở thành cô dâu của anh. Cô tình nguyện để mặc cho anh hiểu lầm, bất mãn. Cho nên anh oán giận, anh chỉ có thể gần như điên cuồng mượn đề tài để nói một số chuyện của mình.
Sự tin tưởng của anh dao động, ý chí giảm sút, đã từng nghĩ cứ buông tha như vậy, mùi vị ‘tự biên tự diễn’ thật sự quá mệt mỏi rồi. Ngày đó, Đường Diêu thổ lộ với anh, anh chỉ cảm giác châm chọc, thiên hạ nhiều cô gái tốt như vậy anh không tìm, lại cố tình đi yêu một cô gái bướng bỉnh. Nhưng có ai nói cho anh biết, vì sao sinh mạng cô tựa như một gốc cây nhỏ vô cùng ngoan cường, ăn sâu bám rễ vào linh hồn anh, dù phong ba bão táp vẫn vạn vật hồi sinh. Hơn nữa, gốc cây nhỏ này có xu thế càng ngày càng tươi tốt, ngày ngày ép anh hít thở không thông. Gốc cây nhỏ này có tên gọi là nhớ nhung. Khi anh mắng mình không có tiền đồ, sắp bỏ vũ khí đầu hàng lúc, ngoài ý muốn lại nhận được điện thoại của Lục Tuấn Huy. Anh mượn cơ hội đánh nhau, tức giận tràn đầy trút hết ra. Vậy mà người đàn ông bị anh đánh bại đó lại ngẩng đầu nói cho anh biết: "Khác nhau lớn nhất giữa tôi với anh là, dù có một ngàn một vạn Thường Tân khiêu khích ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không dao động."
Một người chưa bao giờ đạt được lại có thể kiên định nói ra lời như vậy, anh sợ hãi, bàng hoàng, rồi thức tỉnh, xấu hổ. Anh nhớ lại, mình cũng từng tuyên bố trước mặt mẹ, bất luận quá khứ của Lâm Sâm Sâm có như thế nào anh cũng không hề quan tâm, chỉ cần tương lai của cô thuộc về anh là đủ rồi. Vậy mà anh nuốt lời, bị đố kỵ làm cho u mê, còn nói ra những lời nói khốn kiếp, khó nghe làm tổn thương cô. Cô nhất định là rất thất vọng về anh đi, bị anh gây gổ như vậy, không biết cô có nản chí, tuyệt vọng với tình cảm lần nữa không? Khủng hoảng cùng cảm giác bất lực từng bước gia tăng, không được, anh tuyệt đối không thể để cho cô biến mất rồi lại tránh né giống như với Thường Tân vậy, chờ cô quay lại, nhất định anh phải tỏ rõ thái độ với cô mới được, anh thật lòng muốn cùng cô đến đầu bạc răng long, về sau anh sẽ hết sức kìm chế tính tình, không chọc giận làm cô đau lòng.
Đáng tiếc ông trời không thương tình, có chuyện sao đúng dịp thế. Cuối cùng khi anh tỉnh ngộ, kiên quyết canh giữ ở trước cửa nhà cô, đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh khẩn cấp. Cấp trên tạm thời quyết định điều anh đi quân khu tỉnh ngoài để tham gia chuyên đề nghiên cứu và thảo luận. Quân lệnh như sơn, anh đành phải đứng nghiêm chào thủ trưởng, rồi chấp nhận lên xe.
Trên đường, anh vẫn vô cùng lo lắng, cầm điện thoại di động gọi, ngay cả lãnh đạo đi cùng ngồi ở bên cạnh cũng gấp gáp.
"Sao vậy, không liên lạc được với người nhà à?" Lãnh đạo ân cần hỏi.
Đồng Húc Lãng trầm lắng ưu sầu, đáp một tiếng: "Vâng." Ngón cái thì cứ liên tục bấm số điện thoại không liên lạc được đó.
"Này cậu Đồng, đừng sốt ruột, đến gần quân khu đó liên lạc lại cũng không muộn mà, có lẽ tín hiệu trên đường không tốt."
Đồng Húc Lãng nghe lời lãnh đạo, chán nản để điện thoại di động xuống.
"Chú nhớ là hình như cháu đã gửi báo cáo kết hôn rồi, lúc nào thì mời rượu đây? Chú có cơ hội tốt uống vài ly với cha cháu rồi. "
Đồng Húc Lãng ngồi thẳng người: "Thủ trưởng yên tâm, đến lúc đó nhất định mời chú tham gia."
"Được, tốt." Lãnh đạo nhìn dáng vẻ anh như lửa đốt, không khỏi hài hước: "Lo lắng vì cô dâu sao? Các cháu đang ở thời điểm gắn bó keo sơn, nhiệm vụ này đúng là không hợp lòng người rồi. Nhưng bên quân khu đó chỉ rõ phải đưa theo cháu. Vợ chồng son các cháu chịu tủi thân một chút, khi về chú sẽ giải quyết cho cháu thời gian nghỉ kết hôn, hãy ở bên cô ấy thật tốt."
Đồng Húc Lãng nói: "Cám ơn thủ trưởng, cháu không sao." Sau đó lại cau mày: "Cô ấy bị bệnh, cháu cũng chưa gặp." Lại ấn vô số lần số điện thoại của Lâm Sâm Sâm, nhưng cũng báo tắt máy, bạn học thân với cô ấy không tìm được, ngay cả điện thoại của Lục Tuấn Huy cũng ngoài vùng phủ sóng. Sao lòng anh có thể không nóng như lửa chứ?
Lãnh đạo than thở: "Aizz, làm vợ lính thật là khổ. Chú cũng ba ngày thì hai ngày không ở nhà, già trẻ lớn bé tất cả một tay vợ chú chăm sóc, trong lòng thẹn cực kì. Cho nên, chỉ cần chú ở nhà, thì cố gắng ôm việc nhà nhiều một chút, có thể vì cô ấy làm được việc gì tốt việc đó. Nghề nghiệp của chúng ta đây có thể thử thách tình cảm nhất, có thể kiên trì rốt cuộc cũng không dễ dàng, cháu phải thương vợ cháu nhiều một chút, họ so với chúng ta vất vả hơn đấy."
"Dạ, cháu nhớ kỹ rồi!" Đồng Húc Lãng trịnh trọng trả lời, như tiếp nhận sứ mạng thiêng liêng.
Đến nơi, điện thoại Đồng Húc Lãng cũng hết pin, thủ trưởng nơi này chỉ thị, bởi vì công việc có tính chất bí mật, trong lúc đi thăm hỏi trao đổi tất cả thiết bị truyền tin tạm ngừng sử dụng. Đồng Húc Lãng không thể làm gì khác hơn là lòng không phục giao điện thoại di động ra. Nghĩ lại, Lục Tuấn Huy biết rõ Lâm Sâm Sâm bị bệnh, còn có thể thong dong hẹn gặp mình, tình hình cũng không phải là quá tệ chứ? Đồng Húc Lãng vừa an ủi mình nhưng lại vừa không nhịn được lo âu. Vậy mà nhiệm vụ quan trọng không cho phép anh mất hồn, anh chỉ có thể tạm thời để chuyện riêng sang một bên, nhanh chóng tập trung toàn bộ tinh thần vào nhiệm vụ.
Đồng Húc Lãng ở bên ngoài hơn hai tuần lễ, khi quay về lại vội vàng báo cáo công việc với cấp trên. Gặp thời tiết từ từ chuyển lạnh, anh mới giật mình, đã sắp một tháng không gặp Lâm Sâm Sâm rồi. Công việc vừa xong, nỗi nhớ như thủy triều ập tới, những tranh cãi trước đây đã không quan trọng nữa, quan trọng là anh đã nắm được rồi, thì sẽ không buông ra nữa, anh không còn là người đàn ông độc thân tự do, phóng khoáng, lòng hăng hái cao ngất nữa, mà phần nhớ thương trong lòng đã nhiều hơn. Bất luận nhiều vất vả mệt mỏi, anh mong đợi trong nhà có một người đang chờ đợi mình.
Không để ý tới về nhà, Đồng Húc Lãng chạy thẳng tới chung cư nhà Lâm Sâm Sâm ở, nhưng đến dưới lầu nhà cô thì anh lại do dự. Đã biết dáng vẻ toàn thân gió bụi mệt mỏi đến dỗ dành người ta, có lẽ quá là không có thành ý đi? Hay là về nhà tắm trước, thay bộ quần áo, tinh thần rạng rỡ tới gặp cô mới tương đối ổn thỏa. Nghĩ tới đây, anh lại nhanh chóng quay đầu đi về nhà.
Vào nhà, Thẩm Bích Tâm đang ngồi ở trên ghế salon đọc báo, ngẩng đầu lên: "Ơ, ai đây, còn nhớ đường về nhà đấy? Mẹ còn tưởng rằng cãi nhau với con dâu khó chịu, đến nhà mình cũng quên chứ."
Đồng Húc Lãng bĩu môi giải thích: "Con có nhiệm vụ."
Thẩm Bích Tâm sắc mặt hòa hoãn một chút: "Cũng không biết gọi điện thoại về thông báo một tiếng sao. Đúng rồi, nhà Lâm Sâm Sâm Gia gọi điện tới."
Đồng Húc Lãng lập tức dừng bước lại: "Gọi lúc nào ạ?"
Thẩm Bích Tâm nghĩ lại một chút: "Khoảng hơn mười ngày đi, Lâm Sâm Sâm sao không nói tiếng nào đã một mình trở về? Cha mẹ vợ con bị chọc tức, gọi điện thoại tới hỏi con có định kết hôn hay không, sao lúc này lại cãi nhau dữ dội chứ?"
Đồng Húc Lãng vẻ mặt lo âu: "Vậy làm sao bây giờ? Sáng mai con lên nhà cô ấy tạ lỗi luôn đi."
Thẩm Bích Tâm lắc đầu một cái: "Không cần, mẹ đã nói với cô ấy, gần đây con bận việc không thể phân thân, cô ấy cũng tha thứ rồi. Bây giờ con đuổi theo thì có tác dụng gì, mẹ đánh giá Lâm Sâm Sâm đã quay về rồi."
"Vậy con thay bộ quần áo rồi đi tìm cô ấy."
"Đừng vội, ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói."
Đồng Húc Lãng đi tới ngồi đối diện bà: "Chuyện gì ạ?"
Thẩm Bích Tâm nét mặt sa sầm: "Con còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa, mẹ đã nói bao nhiêu lần, muốn lập gia thì phải sửa lại tính khí một chút, ba ngày thì hai bữa xào xáo, khiến cha mẹ hai bên đi theo quan tâm, ngượng không chứ."
Vừa đúng lúc Đồng Liệt Vũ từ trong thư phòng đi ra, thêm vào: "Không phải người làm mẹ là em nuông chiều sao."
Thẩm Bích Tâm lườm ông: "Là anh trách em dạy con không đúng cách hả?"
Đồng Liệt Vũ cười to: "Anh không có thời gian rảnh tán dóc với mẹ con em đâu." Sửa sang lại quân phục đi ra ngoài.
Tiễn chồng xong, Thẩm Bích Tâm quay mặt lại răn nhỏ: "Thành thật khai báo đi, lần này lại ầm ĩ là vì cái gì?"
Đồng Húc Lãng hơi có không kiên nhẫn: "Aizza, mẹ cũng đừng quản, tự con sẽ xử lý."
"Mẹ mặc kệ à? Vậy thì tốt, con cũng khỏi phải kết hôn, loại kết hôn thế này mẹ không muốn. Cả ngày cãi nhau ầm ĩ có nhường người khác hay không. Đã sớm nói con nên cưới một người hiền lành dịu dàng, lại cứ muốn chọn người tính tình so với ai khác cũng bướng bỉnh. Các con tính tình không hợp, nếu không thôi đi, mẹ thấy đừng miễn cưỡng."
Mắt thấy quyết tâm của Thẩm Bích Tâm, Đồng Húc Lãng đột nhiên hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: "Là con không đúng, con nhất định thay đổi, mẹ đừng tức giận mà."
Những lời này không chỉ nói cho Thẩm Bích Tâm nghe, đồng thời cũng nói cho mình nghe. Lần này anh là hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu không từ bỏ tính khí, chỉ sợ trở thành người xa lạ rồi. Huống hồ còn có hai kẻ địch giương giương mắt hổ hai bên, anh có thể tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn đem cô dâu đưa vào trong ngực người khác sao.
Thẩm Bích Tâm thở dài: "Con nói với mẹ cũng vô dụng, phải có hành động thực tế. Aizz, dù sao tự các con giải quyết, mẹ đã già rồi, trông nom không được, ra sao cũng mặc kệ thôi."
Đồng Húc Lãng quay về phòng lập tức gọi điện thoại ngay. Ngược lại, lần này gọi một lần đã kết nối, nhưng chủ nhân điện thoại di động thật lâu mới nghe máy. Đối phương "Alo" mấy tiếng, tín hiệu hình như không tốt.
Hồi lâu không nghe thấy âm thanh của cô, Đồng Húc Lãng mới nghe đã có mấy phần mất hồn, anh sửng sốt một chút mới nói: "Lâm Lâm, em ở đâu, anh muốn gặp em." Giọng nói mang theo lo âu không dễ nhận ra.
Lâm Sâm Sâm cũng rất không nể mặt trả lời: "Anh nói gì? Em nghe không rõ."
Đồng Húc Lãng tăng âm lượng lên mấy phần: "Em ở đâu, sao ồn ào vậy?"
Chỉ lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng nam quen thuộc: "Sâm Sâm, chúng ta đi thôi."
Đồng Húc Lãng hoảng sợ, nóng lòng hỏi: "Em đang ở cùng Lục Tuấn Huy sao?" Chuyện anh lo lắng nhất quả nhiên xảy ra.
"Tút, tút, tút . . . . . ." Không ai trả lời, tín hiệu đã bị gián đoạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...