Diệp Thiên Bách đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ hết một lượt, trong quá trình tắm rửa, anh vẫn luôn suy. nghĩ phần thưởng mà Chung Linh Hi nói rốt cuộc là cái gì.
Nếu Chung Linh Hi thật sự muốn cho anh phần thưởng kia thì anh phải làm gì?
Mặc dù, nó có vẻ quen thuộc nhưng lại có cảm giác khá xa lạ.
Có vẻ như hai người vẫn chưa đi đến bước đó, ít nhất cả hai cũng nên ở bên nhau thêm một thời gian nữa, chẳng lẽ không đúng sao?
Mặc dù biết nhau từ khi còn rất nhỏ, nhưng họ cũng không thể vì vậy mà làm loạn được.
Diệp Thiên Bách suy nghĩ điên cuồng, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này, điện thoại di động trong phòng khách vang lên, truyền đến âm thanh ù ù.
Diệp Thiên Bách nhìn thấy Chung Linh Hi đã trở về phòng của cô. Có lẽ cô gái nhỏ kia chỉ đang trêu chọc anh một chút mà thôi.
Anh lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động của mình lên nhìn qua một chút, phát hiện số gọi đến là một dãy số điện thoại lạ hoắc, nhưng đầu số này là của Giang Thành.
Diệp Thiên Bách hơi nghi ngờ một chút, ở Giang Thành, không có nhiều người biết số điện thoại của anh, nghỉ ngờ thì nghi ngờ nhưng anh vẫn nhấn nút nhận điện thoại.
“Alo, là ai vậy?”
Diệp Thiên Bách hỏi.
“Diệp tiên sinh, là tôi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói có chút vui vẻ.
“Là tôi? Này, ông là ai vậy?”
Diệp Thiên Bách trợn tròn mắt không nói nên lời, thậm chí anh còn nghỉ ngờ đây là một cuộc gọi lừa đảo.
“Là tôi, tôi là Hà Ngọc Sinh, Hà Ngọc Sinh ở Cục Y' Tế hôm nay.”
Hà Ngọc Sinh vội vàng nói, khi Diệp Thiên Bách nói chuyện kiểu này, ông ta lập tức nhận ra những gì mình nói đang có vấn đề.
“Là ông à, sao vậy, có chuyện gì không?”
Diệp Thiên Bách uống một ngụm nước, tùy tiện hỏi.
“Diệp tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho cậu là có chuyện muốn nói!”
Hà Ngọc Sinh có hơi kích động, nói.
“Ừm, có chuyện gì vậy, phải đặc biệt gọi điện thoại cho tôi như thế này.”
Diệp Thiên Bách bình tĩnh hỏi. “Diệp tiên sinh, tôi muốn nói với anh rằng tôi thực sự có bệnh.
Hà Ngọc Sinh nói rất nghiêm túc.
“Ừm... Tôi đã nói với ông là ông có bệnh rồi mà, chuyện này vẫn cần phải nói cho tôi biết sao.”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, có chút nói không nên lời.
“Ha ha, ha ha, tôi còn không phải là gọi điện thoại đến cảm ơn Diệp tiên sinh một tiếng sao? Bác sĩ khám bệnh cho tôi là bạn của bố tôi, là một bác sĩ lớn tuổi giàu kinh nghiệm.”
“Bác sĩ đó nói bây giờ mổ vẫn còn kịp, độ khó không cao. Nhưng nếu chậm thêm chút nữa thì ông ấy cũng không có cách nào cứu được.”
“Tất cả đều nhờ có Diệp tiên sinh, nếu không, cái mạng nhỏ này của tôi cũng có thể đã không còn nữa. Anh biết đấy, vấn đề về thận không phải là chuyện nhỏ.”
Hà Ngọc Sinh gượng cười, kiên nhẫn nói với Diệp Thiên Bách, trong lời nói của ông ta tràn đầy sự biết ơn đối với Diệp Thiên Bách.
“Tình huống thực tế quả thực là như vậy.” Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
“Diệp tiên sinh, tôi rất tò mò làm sao cậu có thể biết được. Cái này cũng quá giỏi rồi, thậm chí cậu còn không bắt mạch cho tôi, đã có thể nhìn ra được, thật sự quá lợi hại”
Hà Ngọc Sinh khen ngợi không ngớt.
“Gặp được nhiều bệnh nhân thì có thể tích lũy được một chút kinh nghiệm. Trung Y chú trọng đến việc nhìn, nghe và đặt câu hỏi, chỉ cần kỹ năng tốt thì ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được.”
Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.
“Những gì cậu nói nghe thật nhẹ nhàng, bạn của bố tôi đã là bác sĩ được năm mươi sáu mươi năm, nhưng ông ấy nói bản thân không nhìn ra được.”
Hà Ngọc Sinh miễn cưỡng cười một tiếng.
“Ừ, ông còn có chuyện gì khác không?” Diệp Thiên Bách hỏi.
“Diệp tiên sinh, cậu có thời gian rảnh không, tôi muốn mời cậu một bữa cơm, có thể đến nhà của tôi được không, như vậy là tốt nhất.” Hà Ngọc Sinh nhiệt tình mời.
“Chuyện này, đợi có cơ hội rồi nói sau vậy, gần đây.tôi hơi bận:
Diệp Thiên Bách trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...