Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi
“Ừ, hôn sự trước đó của cháu là do ông cháu quyết định. Thái độ cá nhân của bà đối với chuyện liên hôn này là không ủng hộ cũng không phản đối.”
“Nếu cháu đã ly hôn với cậu ấy thì bà sẽ không nói gì thêm.” Bà cụ thở dài.
“Mẹ, không phải con đã nói sao, những năm qua chúng ta bị tên phế vật đó cản tay cản chân. Nếu không có nó, gia đình chúng ta đã có thể phát triển nhiều hơn và không bị người khác kiểm soát rồi.”
“Con nghĩ gia đình anh cả cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Hạ Kiến Nhân lại lên tiếng, mặt mũi đỏ bừng.
“Mẹ, anh hai nói đúng.”
Hạ Vân cũng phụ họa, chỉ cần có thể trấn áp gia đình của Hạ Thanh Nguyệt thì họ sẽ không tiếc công sức.
“Bà nội, cháu cũng nghĩ vậy, Hạ Thanh Nguyệt phải chịu trách nhiệm chuyện lần này, là do chị ấy thất trách.” Hạ Huy cũng vội vàng nói.
“Bà đã cho cháu nói chuyện chưa? Bà gọi cháu tới để xem có cách nào không, nhưng cháu không làm được thì câm miệng, bà đã bảo cháu câm miệng bao nhiêu lần rồi hả?” Sắc mặt bà cụ thay đổi, quát lớn.
Những trận tranh đấu này khiến bà mệt mỏi quá nhiều rồi.
Mặc dù tất cả mọi người đều không phục nhưng vẫn cắn môi nghiến răng và cúi đầu xuống.
Dù sao quyền lực của gia đình đều rơi vào tay bà cụ và Hạ Thanh Nguyệt.
“Lúc này khi gia đình gặp khó khăn, nếu có thêm bất kỳ nhận xét và hành vi nào không có lợi cho sự đoàn kết, đừng trách mẹ không khách khí.”
“Tất cả giải tán đi!”
Bà cụ đứng dậy, chống nạng trên mặt đất, nói rất gay gắt.
Hạ Thanh Nguyệt cũng đứng dậy, đi đến bên bà cụ, dìu bà ra đại sảnh phía sau.
“Bà nội, ngày mai cháu sẽ xem xét thêm về vấn đề của Tập đoàn Khải Sinh và xem nên giải quyết như thế nào.”
Hạ Thanh Nguyệt nói với bà cụ.
“Bà không hiểu về kinh doanh, những chuyện này chỉ có thể dựa vào cháu. Bà chỉ trông coi cái nhà này cho ông nội cháu, hy vọng rằng ông ấy sẽ sớm tỉnh lại.”
Bà cụ thở dài, nói một cách bất lực.
“Tối nay đến đây, cháu cũng muốn ghé qua gặp ông nội.”
Hạ Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Đã lâu lắm rồi cháu mới đến gặp ông ấy. Mặc dù ông ấy đã hôn mê nhưng lúc tỉnh táo, người ông ấy coi trọng nhất là cháu. Nếu cháu đến thăm ông ấy nhiều hơn thì có thể ông ấy sẽ tỉnh lại vào một ngày nào đó.”
“Đi theo bà đi!” Bà cụ gật đầu, chống nạng đi tới.
Khi hai người bước vào phòng đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra xong tình trạng của ông cụ.
“Bác sĩ Ngô, hôm nay cơ thể của ông ấy không có vấn đề gì chứ?” Bà cụ nhàn nhạt hỏi.
“Thưa bà, cơ thể ông ấy vẫn như vậy, các chức năng trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường nhưng vẫn không thể tỉnh lại.”
“Với tình trạng thể chất này, ông ấy không nên bất tỉnh, nhưng ông ấy vẫn duy trì trạng thái này, điều này khiến tôi có chút bất lực.”
“Tôi đã là bác sĩ ba mươi năm rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp tình huống như vậy.”
Bác sĩ Ngô nói với nụ cười gượng gạo.
“Cảm ơn bác sĩ Ngô, ông nghỉ ngơi đi, cháu gái tôi tới thăm ông cụ.”
Bà cụ đã quen với những lời này của bác sĩ.
Bác sĩ Ngô nghe thấy vậy liền nói lời tạm biệt và rời đi với trợ lý của mình.
“Bà nội, cháu muốn ở một mình nói vài lời với ông nội.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Thanh Nguyệt nói với bà cụ.
“Cũng tốt.”
“Mọi người ra ngoài đi, để Thanh Nguyệt ở lại là được rồi.” Bà cụ nhìn những người hầu xung quanh và ra lệnh.
Những người hầu nghe xong liền đỡ lấy bà cụ rồi rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thanh Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...