Edit: Ốc Sên“Cảm ơn,” Duệ Húc chuyên nghiệp đưa tay ra, nắm chặt tay hắn, “Tôi rất vui, ngài Ôn có thể tới chúc mừng tôi, chuyện trước kia, tôi không có cảm giác tôi đã sai,” Duệ Húc thu tay lại, vẫn cao ngạo như cũ khiến người khó chịu.Vũ Nhiên khẽ lắc đầu, “Thật ra, có một số việc, sau này ngẫm lại, anh có sai, nhưng người sai nhiều nhất chính là tôi, bởi vì tôi không thể kiên trì tới cùng, bây giờ tôi có muốn có được, cũng đã quá muộn, những thứ tôi muốn chính bản thân tôi đã đánh mất, có thể nói đây chính là báo ứng, chỉ là, hiện tại cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.”Duệ Húc khẽ nhíu mày, khóe môi nhếch lên, “Đương nhiên tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc.”Ba người đàn ông đứng đó, không ai nói gì thêm, trong lòng họ đều đang nghĩ tới một cô gái. Có lẽ cười, chính là một loại ngôn ngữ, mà sự trầm mặc của họ cũng chính là một mặt khác của ngôn ngữ.Cách đó không xa, Vệ Thần không ngừng thúc giục cô gái trong phòng, “Cô có thể nhanh hơn một chút không, hôn lễ sắp bắt đầu rồi,” Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô gái này thật chậm chạm, còn làm phù dâu nữa chứ, có phù dâu nào chậm chạp như cô sao.Hà Duyên bước ra cửa, cô cảm thấy mất tự nhiên, bước đi thật chậm, đôi giày này sao lại cao như vậy, cô cảm thấy thật khó mà đeo nó để đi lại.Vệ Thần lại nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô.“Cô…” Hắn còn chưa kịp mắng cô chậm chạp, ánh mắt đã giống như nhìn thấy quái vật, đứng bất động nhìn cô.Một lúc sau, hắn mới có phản ứng, “Đi thôi,” hắn có chút mất tự nhiên kéo tay Hà Duyên, sắc mặt vô cùng phấn khích, đây sao có thể là quái vật chứ, đây chính là một mĩ nhân, hơn nữa là một cô gái xinh đẹp khiến trái tim hắn loạn nhịp. Hắn luôn biết cô không phải là cô gái xấu xí, chỉ là không nghĩ tới, hôm nay lại khiến cho người khác có cảm giác không thể rời mắt. Nhất là đôi mắt mơ màng, mông lung kia, chỉ cần liếc mắt một cái là không muốn rời đi.Hắn thỉnh thoảng lại trừng mắt với mấy người đàn ông, nhìn cái gì, cô gái này là người của tập đoàn Húc Nhật, bất luận là ai cũng không thể chạm vào.Hà Duyên không ngừng nhìn đôi chân mình, không biết Vệ Thần cứ trừng mắt cái gì nữa, cô khẽ xoa mắt, không có kính thật khó chịu.Trong phòng thay quần áo, Bánh Bao Nhỏ ngồi trong lòng Tô Lạc, bàn tay nhỏ mập không ngừng kéo áo cưới của cô, cảm giác thật mới lạ, “Mẹ, đẹp đẹp,” cậu bé nói từng chữ, từng chữ, Bao Bao mới trở về từ nước ngoài, cậu bé cao thêm một chút nhưng cũng mập ra khá nhiều.Tô Lạc nhéo nhéo má Bao Bao, đúng là rất mập.“Mẹ, đau đau…” Bao Bao đưa tay che mặt, lại bị một người đàn ông ôm lấy.“Cha…” Đôi chân mập không ngừng đạp đạp, bàn tay như muốn nắm lấy đồ gì đó, “Cha, Bao Bao muốn bay bay…” Bao Bao xòe hai tay ra, Duệ Húc hôn lên gương mặt đáng yêu của con trai, đã béo như vậy rồi, nếu cứ như này, hắn khó mà cho Bao Bao bay bay nữa.Hắn ôm con trai đi lòng vòng, Bánh Bao Nhỏ càng phấn khích, một chút sợ hãi cũng không có.“Được rồi,” Duệ Húc đặt con trai xuống, sau đó ngồi xổm xuống, “Con đi chơi với chị đi,” Bánh Bao Nhỏ gật đầu một cái, đôi chân mập chạy đi.Duệ Húc đứng lên, đi tới phía sau Tô Lạc. Đặt tay lên vai cô, khẽ xoa, “Em có mệt không?” Hắn lo lắng hỏi, biết hôn lễ ngày hôm nay, cô là người vất vả nhất, thân thể cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?“Không sao, em rất khỏe,” Tô Lạc kéo tay hắn chạm vào mặt cô, hắn đã làm tiểu phẫu rồi, đúng như lời của Đoàn Hạo nói, chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhỏ, không tới một giờ, hiện tại, hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.“Sau này, không cho phép không ăn cơm.”“Được.” Người đàn ông trả lời, không chút phản bác.“Không được hút thuốc.”“Được.”“Không được cáu giận.”“Được”“Chỉ được uống sữa tươi, không được uống cà phê,”“Được…”“Không được xuất hiện bên cạnh người phụ nữa khác.”“Được…” Người đàn ông vuốt mái tóc cô, cũng không biết Bánh Bao Nhỏ kéo thành cái gì nữa. Cô gái này, sao hắn lại có thể có người khác chứ, nói tới Y Mĩ Lăng sao, hiện tại không biết đã đi tới đâu rồi, cô ta, xứng đáng.“Bà Lê, sau này anh chỉ một em mà thôi, em nói cái gì cũng đúng…” Hắn ôm chặt cô vào lòng, đôi mắt màu trà lấp lánh hạnh phúc. Tô Lạc dựa vào lồng ngực hắn, bây giờ, giá trị con người cô cũng thay đổi, giống như bộ áo cưới này, đây không phải hôn lễ hai năm về trước, tất cả những gì hắn thiếu cô, hắn đã trả lại hết cho cô.Một gia đình, một hôn lễ, còn có cả tình yêu.Hằn đều giành cho cô.“Em yêu anh… Chồng… “Cô nghe tiếng tim hắn đập, cảm tạ ông trời, bọn họ vẫn sống tốt, đây là suy nghĩ của cả hai người họ.“Anh cũng yêu em, vợ.”Căn phòng yên tĩnh, không có ai quấy rầy họ, mùa đông năm nay không hề lạnh như mọi năm, thậm chí họ còn thấy rất ấm áp.“Ninh Nhiên, nghe nói bà có cháu trai, ở đây vậy, tôi còn chưa nhìn thấy nó a?” Một người phụ nữ trung niên tới đần Ninh Nhiên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, muốn xem cháu trai bảo bối nhà họ Lê.“Nó đang ở chỗ mẹ nó rồi,” nói tới Bánh Bao Nhỏ, trong ánh mắt Ninh Nhiên chứa đầy sự yêu thương.“Hai người đi du lịch cũng đưa cậu bé đi theo?”Người phụ nữ trung niên mỉm cười, vẻ mặt hâm mộ, “Tôi vẫn còn chưa có cháu trai đây, không, tôi muốn cháu gái, nhất định phải là cháu gái,” nói xong, người phụ nữ trung niên nắm chặt tay thành quả đấm, giống như muốn đánh ai đó.“Đúng vậy, chúng tôi đều đưa Bánh Bao Nhỏ theo, cậu bé ngoan lắm,” Ninh Nhiên vỗ vai bạn tốt, “Được rồi, Nhất Phàm, cậu không cần kích động như vậy, cậu có ba người con trai cơ mà, rất nhanh sẽ có cháu gái thôi.”Người phụ nữ trung niên tên Nhất Phầm trừng mắt nhìn ba người con trai đứng cách đó không xa, con trai lớn cả ngày không cười, không cô gái nào thích, con trai thứ hai đào hoa, rất nhiều phụ nữ, nhưng vẫn chưa kết hôn, còn con trai thứ ba có lẽ bình thường hơn một chút, nhưng vẫn chưa kết hôn, bà đã làm sai cái gì chứ. Người ta đã bồng cháu hết rồi, con trai họ cũng cưới vợ hết rồi, nhà bà có những ba người con trai trưởng thành, thành đạt, đến một người phụ nữ cũng không có, bà đúng là khóc không ra nước mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...