“Nói thật, Húc, anh hối hận sao?” Vệ Thần chống hai tay lên bàn làm việc của Duệ Húc, thu lại sự xa xôi trong mắt, chăm chú nhìn Duệ Húc. Duệ Húc lấy một điếu thuốc, đặt lên miệng, đầu hắn hơi cúi, Vệ Thần giúp hắn lấy bật lửa đốt thuốc cho hắn, Duệ Húc đã khôi phục lại thói quen trước kia, từng làn khói mỏng bay lên. Duệ Húc không nói gì, im lặng nhìn xa xăm, hắn thổi từng làn khói mỏng, ẩn sâu trong ánh mắt màu trà thoáng hiện nét tổn thương. Hối hận thì sao. Không nên yêu cũng đã yêu, không nên tổn thương cũng đã thương tổn, không nên kiên trì cũng đã kiên trì, không nên buông tha cũng đã buông tha. Hắn sớm đã không còn cơ hội. “Vệ Thần, Tô Lạc là anh giúp phải không?” Một lúc sau, Duệ Húc mới ngước mắt lên nhìn chằm chằm Vệ Thần. “Anh đã sớm biết không phải sao?” Vệ Thần không gật đầu, cũng không lắc đầu, trong lời nói của hắn đã cho Duệ Húc đáp án ồi, đúng vậy, hai năm trước, chính hắn đã giúp cô chạy trốn, nếu không cô có thể trốn thoát dễ dàng dưới tai mắt của Duệ Húc như vậy sao. “Khi đó, tuy rằng anh hận cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn coi như không nhìn thấy tôi để cô ấy đi, đây mới là Duệ Húc mà tôi quen biết, tôi biết anh không có máu lạnh như vậy.” Duệ Húc dùng sức hút một hơi thuốc. Có lẽ, đó là chuyện tốt nhất mà hắn làm trong cuộc đời mình, không có đuổi tần giết cùng cô gái đáng thương đó, nhưng cuối cùng cô vẫn mất tích giống như cô đã hoàn toàn biến mất trên trái đất này, hai năm qua, hắn dùng đủ mọi biện pháp cũng không tìm được cô. “Vệ Thần, tôi biết anh luôn có việc giấu tôi, hiện tại có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?” Duệ Húc đứng lên, bộ âu phục màu đen, giống như một con Satan trong đêm đen, không còn nửa phần tình người, hai năm, hắn cũng đã tìm không thấy mình của trước đây. Vệ Thần lắc đầu, “Có những chuyện không biết có lẽ sẽ tốt hơn,” Vệ Thần khẽ thở dài, “Trước đây vì anh yêu Trữ San, cho nên việc đó, tôi không muốn nói, bây giờ anh đã không yêu cô ta nữa, tôi lại càng không thể nói,” Húc, hắn biết không? Vệ Thần không muốn hắn càng thống khổ hơn, Duệ Húc sống hai năm qua thế nào, Vệ Thần hắn còn không biết, không hiểu sao, chuyện năm đó, cứ như vậy đi, chi bằng không biết, nếu hắn biết chính mình đã hủy đi đứa con của chính mình, hắn sẽ phát điên mất… Duệ Húc khẽ mím môi, một câu cũng không nói ra, Vệ Thần đã không muốn nói, hắn cũng không có cách nào ép. Duệ Húc biết, chuyện này, có quan hệ rất lớn với hắn. Có khi, sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Lại thổi ra một làn khói mỏng, tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào, giọng nói quen thuộc, khiên Duệ Húc nhíu mày lại, sắc mặt khó chịu. Vệ Thần ngồi trên ghế sa lon, đưa tay xoa trán, hắn nhìn nhìn Duệ Húc, quả nhiên, vẻ mặt Duệ Húc lộ ra một vẻ khó chịu, mất kiên nhẫn. Bọn họ cũng đã nhẫn nại hết sức rồi, người đàn bà kia thực sự quá phiền. Phịch một tiếng, không có chút gì gọi là nhẹ nhàng, sau đó là tiếng giày cao gót gõ trên nền nhà không ngừng vang lên, một cô gái dừng lại trong mắt hai người đàn ông, một người tỏ vẻ nhàm chán, còn một người lộ rõ sự coi thường. “Húc, làm sao anh có thể đối với em như thế, anh không còn nhớ chúng ta trước đây đã vui vẻ như thế nào sao? Anh quên sao, trước đây anh đều vì em mà có thể làm bất cứ việc gì? Vì sao bây giờ lại ly hôn với em, em làm sai cái gì chứ, anh nói xem, rốt cuộc em đã làm sai cái gì?” Người phụ nữ không ngừng kêu khóc, Vệ Thần hận không thể bịt kín hai cái lỗ tai của mình, sao lại giống tiếng vịt kêu vậy chứ, không yêu chính là không yêu, việc đơn giản như vậy, cô ta còn không rõ sao, mỗi ngày đều tới đây, hai ngày gào khóc, ba ngày kêu la, cô gái này là Tề Trữ San sao, cô xác định cô không phải là kẹo cao su dính mãi không buông chứ, không thể không nói, Ôn Vũ Nhiên rất thông minh, ném cô ta cho Duệ Húc, mỗi ngày Húc đều bị quấn lấy không tha, ly hôn rồi cũng không được yên ổn. “Cô nên biết cô đã làm cái gì, không cần tôi phải nói ra chứ?”Duệ Húc lãnh đạm nói, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt ngày càng trầm xuống, việc cô thiếu hắn giải thích thế nào cũng chẳng hết, mà hắn cũng không muốn biết nữa, bởi vì mọi lời nói đều là dư thừa, không ai muốn lặp lại những chuyện đó một lần nữa. Yêu, hắn có yêu cô sao, có lẽ đó chỉ là cảm giác không cam lòng khi không chiếm được cô, cảm giác không được thỏa mãn nữa. Duệ Húc trở lại trên ghế làm việc, đối với Trữ San, hắn sớm đã không còn chút tình cảm, sau khi cô giấu giếm hắn không thể đẻ con được. Cho tới bây giờ cô không hề mang thai, sao có thể sinh non được, hắn không thể không nói, sự hiểu biết của hắn với cô đúng là quá thấp, đúng ra là hắn đã quá mức tự tin vào bản thân. “Húc, nếu anh muốn nói tới việc em không thể sinh con được kia, em có thể giải thích, thực sự có thể giải thích,” Trữ San vội vàng bước lại gần, hai năm trôi qua, dường như cô đã già đi rất nhiều, tuy rằng trên người vẫn là những bộ quần áo cao cấp, trang sức đeo khắp người, cũng không thể được vẻ mặt tiều tụy già nua của cô, phụ nữ già đi cũng do tâm đã già. Cô không còn là cô gái hô mưa gọi gió Tề Trữ San nữa, không có Lê Duệ Húc, cái gì cô cũng không có. “Đủ rồi, không cần nói nữa,” Đột nhiên Vệ Thần đứng lên, sắc mặt cực kì khó chịu, chỉ vì đứa bé không có thật kia mới khiến Húc mất đi đứa con của chính mình, cũng bởi vì cô, mới khiến Tô Lạc lâm vào cảnh rời bỏ quê hương, bây giờ sống chết còn không rõ. Cô ta còn muốn giải thích gì nữa, giải thích cái gì đây. “Tề Trữ San, thu cái diện mạo ghê tởm này của cô lại, dừng có nhắc tới hai chữ đứa bé này, cô không hề xứng, cô tin hay không, nếu cô nói thêm một câu nữa, tôi sẽ khiến cô phải rời khỏi nơi này, cho cô biến mất chỉ trong một giây,” Giọng nói Vệ Thần cực kì lãnh khốc, Duệ Húc từ đầu tới cuối vẫn chăm chú đọc tài liệu, một cái chớp mắt cũng không có. Trữ San khẽ lui lại, có chút sợ hãi với lời cảnh cáo của Vệ Thần, cô biết người này nói được là làm được, huống hồ hắn sớm đã chán ghét cô. “Húc, em thực sự có thể giải thích, khi đó, em tưởng rằng em thực sự mang thai..” “Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa,” Lời của Trữ San tiếp tục bị cắt ngang, người nói không phải Vệ Thần mà là Duệ Húc, hắn thực sự không muốn nói chuyện này nữa, nếu không phải vì đứa bé không có thực kia, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy với Tô Lạc, nếu nói Trữ San sai không bằng nói chính cô ta đã tạo nên tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...