Người Chồng Máu Lạnh

Trữ San đẩy cửa phòng bệnh ra, cũng không nghĩ có đánh thức người vừa mới phẫu thuật kia không. “Tô Tử Lạc, lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra, cô định làm gì anh ấy?” Trữ San đứng ở cửa, ánh mắt hung hăng trừng Tô Tử Lạc đang nắm tay Duệ Húc, hình ảnh này khiến cô thấy nhói mắt. Tô Lạc vội vàng buông tay ra, cô cúi đầu, đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, rồi mới đứng lên, chưa kịp bước ra đã bị Trữ San bước nhanh tới đẩy mạnh cô ra. Giống như cô là một kẻ giết người. Tô Lạc không đứng vững bước lùi về phía sau mấy bước, cẩn thẩn bảo vệ bụng mình, lưng đập phải cạnh tủ bên cạnh, đau đớn lập tức truyền tới, cô dùng sức cắn môi, cố gắng không kêu ra tiếng. “Húc, Húc, anh làm sao vậy, em là Trữ San, anh nhìn em đi, anh bị làm sao vậy?” Trữ San thỉnh thoảng lại lay bả vai Duệ Húc muốn hắn tỉnh, rồi quay sang trừng mắt nhìn cô, “Tô Tử Lạc, cô đã làm gì với anh ây?” Trong suy nghĩ của Trữ San, Duệ Húc không thể so sánh với người bình thường, hắn chính là một cái máy, sẽ không bị bệnh, chỉ biết làm việc kiếm tiền, bây giờ hắn nằm ở đây, nhất định có liên quan đến người phụ nữ chết tiệt đó. Tô Lạc đứng thẳng người, ánh mắt đau đớn, “Cô Tề, làm ơn đừng gọi anh ấy dậy, anh ấy vừa mới làm phẫu thuật xong…” Hắn bị cô ấy lay như vậy, có phải rất đau không, đúng như vậy, cô nhìn thấy được gương mặt Duệ Húc, hàng lông mày khẽ nhíu lại. “Anh ấy bị viêm dạ dày cấp tình, thiếu chút nữa thành xuất huyết dạ dày, cô nhẹ nhàng một chút, được không?” Tô Tử Lạc nói xong, chỉ sợ Trữ San lại có hành động gì nữa với hắn. Mọi thứ cần cẩn thận, bây giờ hắn không giống như trước đây, không có chút nhược điểm nào, một Duệ Húc bất khả chiến bại, hắn chỉ là một bệnh nhân mà thôi. “Không liên quan tới cô, cô chính là sao chổi, cô vừa xuất hiện, hắn liền bị bệnh, sao cô không chết đi, đồ vô dụng,” Trữ San hung dữ nói, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Lạc. Trữ San vẫn cố chấp cho rằng Tô Lạc xuất hiện khiến cho Duệ Húc sinh bệnh. Tô Lạc chỉ mỉm cười, cô nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, nhìn đến đau mắt. Hiện tại hắn cảm thấy thế nào? Cô đã nghĩ rằng, nếu có thể, cô muốn thay thế hắn chịu đựng sự đau đớn này, chịu căn bệnh này cho hắn, Tô Lạc không sợ đau, cũng không sợ mệt. Cô chỉ sợ, sợ nhìn thấy hắn như thế. Yêu đến tận cùng chính là không hối tiếc. “Đây là bệnh viện gì chứ?” Trữ San đưa mắt nhìn xung quanh, phòng bệnh sơ sài, ngay cả điều hòa cũng không có, nơi này sao có thể giành cho người ở, sao có thể xứng với thân phận của Duệ Húc chứ, hắn là ai chứ, là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, chính là thần thoại trong giới kinh doanh, làm sao có thể ở trong một phòng bệnh như vậy. “Bác sĩ, bác sĩ, đổi cho tôi gian phòng tốt nhất ở đây, mời bác sĩ giỏi nhất, y tá giỏi nhất tới đây,” Cô nói lớn tiếng ra bên ngoài. Tô Lạc khẽ mím môi, không ngăn cản, bởi vì cô biết, cô cái gì cũng không thể nói, có nói cũng không có ai nghe. “Còn cô nữa,” Trữ San chỉ tay vào Tô Lạc, vẻ mặt khinh thường, “Cô còn ở đây làm gì, nơi nay có tôi là được rồi, cô mau đi về đi, nhìn thấy cô thật ngứa mắt, Húc không hề muốn gặp cô, cô ở lại đây, chúng ta đều cảm thấy khó chịu.” Trữ San không chút khách khí mắng thẳng vào mặt Tô Lạc, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét đến cực điểm. “Tôi muốn ở lại nhìn hắn, có được không? Đợi hắn tỉnh, tôi sẽ đi.” Tô Lạc ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt chán ghét của Trữ San, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, cô thực sự chỉ muốn nhìn hắn tỉnh, chỉ cần biết hắn bình an là được ròi. “Cút, cô mau cút đi, cô không nghe thấy tôi nói sao, cô bị điếc à?” Giọng nói Trữ San cực kì ác độc, khác hẳn với ý nghĩa cái tên cô mang. (Tình hình là Trữ San có nghĩa là gì ???? Hix hix… ) Tô Lạc nắm chặt vạt áo, kìm nén nổi đau trong tim. “Tôi ở bên ngoài là được rồi, sẽ không quấy rầy hai người, ” Cô cười nhẹ, khóe mắt hồng lên, nước mắt trực rơi. “Cô không đi, chúng tôi đi,” Trữ San đứng lên, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng ác độc, để cô ta ở lại đây, cô đâu có ngốc vậy. Cả người Tô Lạc cứng lại, từ từ xoay người, “Không cần, tối đi được rồi,” cô bước về phía cửa, gần tới cửa, cô dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh. Hắn không thể bị di chuyển, hắn là người bệnh… Cho nên, cô đi, cô sẽ đi khỏi đây… Chỉ có một lí do… Cô đã yêu người đàn ông này hơn yêu chính mình… Gió bên ngoài lạnh lẽo, nhất là vào buổi đêm, Tô Lạc kéo chặt quần áo trên người, nhìn ngọn đèn ở bệnh viện như mờ ảo, cho tới khi chiếc đèn tắt đi giống như ánh sáng duy nhất của cô ở thế giới này cũng biến mất. Cô xoay người, lết từng bước đi về phía trước, mỗi bước đi đều nặng nề, lại một lần nữa quay đầu, gương mặt cô ảm đạm thê lương, bản thân cô cô đơn giữa bóng đêm. Biệt thự nhà họ Lê, đêm đen tĩnh lặng, cô co người ngồi trên ghế sa lon, mỗi một phút giây trôi qua giống như hàng thế kỉ, sự chờ đợi thật chật vật, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mỗi một tiếng tích tắc đều dừng trong mắt cô. Mưa to không biết từ bao giờ, mưa thật lớn, nghe rõ từng giọt mưa tạt vào cửa sổ, màn đêm yên tĩnh, chỉ có mình cô với mưa, cô biết đêm nay mình không thể ngủ. Một buổi đêm dài vô tận… Một đêm không ngủ. Cô đứng lên, vào phòng bếp, mở tủ lạnh, trong tủ lạnh đã đầy thức ăn từ bao giờ, cái gì cũng có, cô cảm giác hốc mắt khô khốc đã ẩm ướt, nước mắt rơi xuống, thật nhiều… Hắn còn nhớ, hắn vẫn còn nhớ… Tay cô nắm chặt cánh cửa tủ lạnh, hơi lạnh phả vào mặt cô nhưng lại mang theo sự ấm áp đến kì lạ. Đồng hồ trên tường điểm bốn giờ sáng. Cô đưa tay dụi mắt, cẩn thận chỉnh lửa dưới đáy nồi, ngày mai hẳn là hắn có thể ăn chút gì rồi, một chút canh để bồi bổ, nấu món đó sẽ rất mất thời gian. Cô đứng ở phòng bếp, cảm thấy chút mệt, bất kể thân thể hay trái tim đều cảm thấy mệt, nhưng cô vẫn cười, cười thật xinh đẹp, dịu dàng… Chỉ một chút nữa là được rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui