Người Chồng Máu Lạnh

“Anh tin em sao?” Cô hỏi lại một câu, cô hít hít mũi của mình, cả người run rẩy như sắp ngã xuống, cô nhìn bàn tay Vệ Thần nắm chặt tay đấm xuống mặt bàn. Duệ Húc vẫn lạnh lùng như vậy. “Húc… Chuyện này, chấm dứt ở đây thôi… Tất cả đều thấy mệt mỏi rồi.” Vệ Thần đứng lên, trầm giọng nói. “Cô Tề, đây có thể hiểu lầm, cô không nên để ý nữa,” Hắn muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, chỉ sợ người khác không muốn như thế. Các cổ đông nhìn Tô Lạc với ánh mắt khác thường, sau đó quay sang nhìn Duệ Húc, đây không phải chỉ là chuyện giữa Tô Lạc và Trữ San, nó còn liên quan tới Duệ Húc, cô gái này không phải là ai khác, chính là vợ của hắn, dù yêu hay không yêu, là thật hay không là thật, tên của cô đã đứng cạnh tên Duệ Húc. “Tô Tử Lạc, tôi muốn cô đăng báo giải thích chuyện này, hơn nữa lập tức rời khỏi tập đoàn Húc Nhật, vĩnh viễn sẽ không đặt chân tới đây nữa.” Hắn lãnh khốc nói, giọng nói cứng rắn, trái tim cũng sắt đá, những cổ đông khác hài lòng gật đầu, đối với những việc Duệ Húc làm, họ rất hài lòng. Vệ Thần nắm chặt tay mình, hít một hơi thật sâu, hắn biết, bản thân không thể nói ra cái gì, bởi vì, đây là công ty, Duệ Húc mới là tổng tài. Đăng báo, giải thích, rời đi. Tô Lạc nở nụ cười, hóa ra ngay từ đầu, hắn đã không tin. Cô xoay người, từng bước từng bước đi ra ngoài, được, hắn muốn, cô sẽ làm như thế, Tô Tử Lạc cô đã không cỏn chút thanh danh nào, công việc cũng không có, đã không có tư cách ở bên cạnh hắn, cô cái gì cũng không có. Không đúng, cô cúi đầu nhìn chiếc bụng vẫn bằng phẳng của mình, cực cưng, cô còn có đứa con nữa đúng không? Đứa bé có tin cô không? Cô vô tội, cô cái gì cũng không làm, mặc kệ bức tranh kia tới tay ai, cũng không thể thay đổi thực tế đó là do cô vẽ. Cô cười, nụ cười còn đau khổ hơn là khóc. “Húc, thôi đi… Em không muốn sự tình trở thành phức tạp, như vậy không tốt.” Trữ San nhìn Tô Lạc rời đi, một lúc sau kéo tay áo Duệ Húc, hắn cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng đẩy tay cô ra. “Trữ San, chuyện này, em không cần lo, đây là quy định, người đã phạm sai lầm, đầu phải trả giá cho sai lầm của mình, không ai có thể trốn tránh, không ai có thể che giấu.” Bàn tay Trữ San giữa không trung khẽ cứng lại, cảm giác này thật kì quái, dường như, cô cảm giác, những lời Duệ Húc nói là nói với cô. Cô cười mất tự nhiên, đưa tay vuốt tóc, nhìn nhìn ra bên ngoài, nhưng đôi mắt kia không ngừng lo lắng. Không có khả năng, chuyện này cô làm không hề có bất cứ sơ hở nào, căn bản không có ai chứng kiến, cho nên không ai biết, cho dù trước kia bức tranh này là của Tô Lạc, hiện tại nó cũng đã là của cô. Khi trong văn phòng chỉ còn hai người, Duệ Húc đi tới, hắn ngồi xổm xuống, nhặt bức tranh trên mặt đất lên, sau đó cẩn thận cầm lấy nó, trong mắt thoáng qua nét gì đó, lại không có ai nhìn thấy. Tô Lạc đi về phía trước, bước chân vô thức bước đi, cô nhìn tay mình, ngón tay chết lặng không thể động. “Tử Lạc,” Vệ Thần chạy phía sau đuổi theo, Tô Lạc dừng lại, xoay người nhìn hắn. “Cảm ơn…” Cô cúi người xuống, trong nháy mắt, cô thấy nước mắt của mình vỡ ra, lúc ngẩng đầu lên, cái gì cũng không có, chỉ có sự trống rỗng như linh hồn cô. “Tử Lạc, xin lỗi..” Cô nói cảm ơn, còn hắn nói xin lỗi, hắn chỉ biết nói xin lỗi, hắn không thể giúp được cô. Bởi vì Húc đã nhận định là như thế, không có bất kì ai có thể thay đổi. “Tử Lạc, tin tưởng Húc, hắn cũng không có cách nào, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì hắn là tổng tài, có nhiều cổ đông ở đó, hắn bắt buộc phải làm vậy…” Vệ Thần muốn giải thích cái gì đó, nhưng nhìn thấy Tô Lạc nở nụ cười ngẩn ngơ. “Không sao, tôi biết, tôi không trách, thật không trách cô ấy.” Cô nhẹ nhàng nói. Cái gì cũng không trách, chỉ tự trách, cô không thể khiến cho hắn yêu cô. Chỉ tự trách, cô chỉ là Tô Tử Lạc mà không phải Tề Trữ San. Cô xoay người, đi thang bộ xuống, tầng bốn năm, quả nhiên không phải thiên đường của cô, đó chính là địa ngục. Dừng lại ở tầng mười ba, cô đi tới, nhìn thấy những cộng sự làm cùng suốt một tháng qua, chỉ thấy trong mắt họ đều là sự nhỏ nhen, ích kỉ. Trần Mĩ Liên vỗ vỗ bả vai cô, thở dài, muốn nói cho cô biết. Tất cả mọi người đều đã biết, Tô Tử Lạc là một tên trộm, chẳng những phải đăng báo để giải thích, còn phải rời khỏi công ty, nếu không, cô sẽ bị đưa ra tòa, thậm chí phải ngồi tù. “Cậu xem cô ta kia, quả nhiên không biết xấu hổ, dựa vào quan hệ với tổng tài, còn không biết quý trọng, lại còn đi trộm tác phẩm của người khác, may mà cô ta không được đứng thứ nhất, nếu không, thật khiến người khác tức giận.” “Đúng vậy, thật sự không thể tưởng tượng cô ta lại là người như thế, không biết cô ta còn trộm những gì nữa đây?” Những tiếng bàn tán sôi nổi vang lên, sự chỉ trích rõ ràng. Tô Lạc khẽ co người lại, đi thẳng về phía trước, trên cổ cô có cảm giác lạnh, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện một nữ đồng nghiệp đang cầm chiếc cốc đựng nước. “Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm nước rơi vào cô rồi,” cô ta cười duyên nói, vẩy vẩy tay rồi rời đi, Tô Lạc cắn môi dưới, không cẩn thận làm rơi nước vào người cô, nước thật lạnh, lại không lạnh bằng trái tim cô. “Hừ…” Cô kêu lên một tiếng đau đớn, không biết ai lại dẫm lên chân cô, hai tay cô đặt ở trên bụng, bản năng muốn bảo vệ đứa bé. Toàn bộ để cô gánh chịu là tốt rồi, chỉ cần không làm tổn thương đến đứa bé, tất cả cô sẽ chịu đựng. Chỉ có vài bước đi ngắn ngủi, cho tới khi cô bưng được thùng đựng đồ ra ngoài, cả người đều chật vật, tóc rối, chân sưng lên, ánh mắt đỏ au. Cô từng bước đi ra ngoài, thế giới của hắn, không có cách nào thuộc về cô. Ôm chặt chiếc thùng trong tay, dừng bước lại, hai mắt vô hồn mở lớn nhìn đôi nam nữ đi phía trước. Cô cúi đầu, mặc cảm đi về phía trước, mỗi bước đi giống như dẫm lên trái tim cô, đau đớn. Cô đi qua bọn họ, còn họ cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận