Chương 95:
Diệp Du Nhiên nửa tin nửa ngờ đi qua phía anh, nhưng cô đã quên bản chất của Mộ Tấn Dương vốn dĩ chính là tên lừa gạt nguy hiểm!
Cô bước đến trước mặt anh, liền bị Mộ Tấn Dương kéo đi, ôm cô quăng lên ghế sofa làm bằng da thật, tư thế nam trên nữ dưới chồng lên nhau, khiến cho Diệp Du Nhiên có cảm giác rất không an toàn.
Cô lo lắng thu mình lại nắm chặt cổ áo vest của Mộ Tấn Dương, bối rối đến mức mi mắt cứ chớp liên tục, trong giọng nói có phần run sợ: “Chủ tịch Mộ, xin hãy tự trọng!”
“Em muốn tôi tự trọng thế nào? Vợ chồng hợp pháp, muốn làm cái gì mà không được?” Mộ Tấn Dương ở bên tai cô nói, ôn nhu hôn vào nơi dái tai nho nhỏ của cô.
Diệp Du Nhiên toàn thân như có luồng điện mạnh mẽ chạy qua, đột nhiên nhớ về tối hôm trước, nghe thấy tiếng súng, gấp gáp hỏi anh: “Ngày hôm đó, anh đem Hoắc Tuấn Anh…”
“Vẫn chưa chết, chừa cho hắn một mạng sống.
” Nói xong, giọng của anh trở nên có chút âm u: “Em ở trước mặt tôi nhắc về người đàn ông khác.
”
Nghe thấy giọng nói âm trầm của anh, da đầu Diệp Du Nhiên có chút tê dại, cô luôn không hiểu trong đầu của Mộ Tấn Dương nghĩ gì.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu qua một bên nói: “Buông tôi ra.
”
“Em là gì của tôi, em kêu tôi thả em ra thì tôi sẽ thả sao?” Mộ Tấn Dương xoay mình, để cô nằm trên người mình, đôi tay vẫn đang siết chặt phần hông anh.
Diệp Du Nhiên không thể vùng vẫy, vừa tức vừa khó chịu.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra: “Tấn Dương, cô gài kia làm gì trong phòng nghỉ vậy, tớ không phải đã nói rồi sao, cô dựa vào bộ ngực…”
Bùi Chính Thành nhìn thấy tình cảnh bên trong, há to miệng, cười mấy khan tiếng, lúng túng muốn giải quyết tình huống xấu hổ này: “Play ở văn phòng không tệ, tư thế người phụ nữ ở trên…cũng không tệ, hai người cứ tiếp tục…”
Nói xong, đóng cửa “ầm” một tiếng, đến vội vàng đi cũng vội vàng.
Bùi Chính Thành tựa vào cửa khóc không ra nước mắt, tiêu rồi, lại làm hư chuyện tốt của Mộ Tấn Dương, nói không chừng Mộ Tấn Dương một khi nổi giận sẽ đem công ty của anh thu mua đó!
Anh tốt nhất mấy ngày gần đây vẫn là không nên đến tìm Mộ Tấn Dương, khi người đàn ông có dục vọng không được giải quyết sẽ rất đáng sợ.
Trong văn phòng.
Sau khi Bùi Chính Thành rời đi, Diệp Du Nhiên liền từ người Mộ Tấn Dương bò dậy.
Chủ yếu là Mộ Tấn Dương tự buông lỏng tay, anh sợ ép cô quá cũng không được, sẽ tạo ra kết quả ngược lại.
Diệp Du Nhiên đứng ở xa xa, chỉnh đốn lại quần áo lộn xộn, vừa cảnh giác nhìn Mộ Tấn Dương, ánh mắt đó, trông như thể anh là con thú đang rình mồi không bằng.
“Khi nào có thời gian, chúng ta đi Uỷ ban nhân dân một chuyến đi.
”
Mộ Tấn Dương nghe xong liếc nhìn cô, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Nằm mơ!”
Diệp Du Nhiên hung hăng nhìn anh, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Không bàn chuyện hợp tác nữa sao?” Giọng Mộ Tấn Dương lành lạnh truyền đến, Diệp Du Nhiên chỉ có thể nghiến răng một cái lại quay về.
Tâm còn cao hơn trời, nhưng lại là anh hùng khí đoản.
Mộ Tấn Dương chỉnh lại trang phục của mình, ung dung sắn lại tay áo sơ mi, bộ dạng tùy ý ngồi trên sofa, khí thế bức người.
Diệp Du Nhiên cố gắng ngồi xuống đối diện anh, có điều, trên mặt cô biểu lộ ra sự không cam tâm.
Mộ Tấn Dương liếc cô, lông mày hơi chau lại, trong ngữ khí mang theo sự bắt bẻ: “Ngồi ngay lại, điều chỉnh lại cảm xúc, tự tin lên….
”
Diệp Du Nhiên không hiểu nhìn anh, Mộ Tấn Dương lắc lắc đầu: “thứ lỗi tôi phải nói thẳng, Diệp Du Nhiên, dáng vẻ bây giờ của em, đừng nói là lúc bàn bạc hợp tác sẽ cho công ty tôi bao nhiêu lợi ích, thường dưới tình hình này, cửa lớn tôi cũng sẽ không để em bước vào.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...