Chương 628:
Gương mặt Mộ Tấn Dương vẫn hờ hững: “Liên quan gì đến tôi?”
Vừa nói dứt lời bèn đưa điếu thuốc lên môi, cũng không biết anh lấy nó từ đâu ra.
Tay còn lại cầm hộp quẹt, muốn châm thuốc nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn Diệp Du Nhiên, tay anh khựng lại.
Anh nhẹ nhàng phơ phẩy hộp quẹt trong không khí một lúc, một chân cong lên, gác trên cửa, bàn tay liên tục bật lửa hộp quẹt cứ như đang buồn chán không có gì làm vậy.
Trông anh cứ như một đứa trẻ đang bày trò nghịch ngợm, nhưng Mộ Tấn Dương lại chơi đến là hào hứng.
Diệp Du Nhiên cảm thấy mình nghĩ chính xác thật, đúng là Mộ Tấn Dương không hề thay đổi gì cả.
Còn về chuyện “không biết xấu hổ” này, anh còn thành thục hơn hồi trước nữa.
Hai người càng đứng lâu bên nhau, Diệp Du Nhiên lại càng cảm thấy tâm trạng mình hết sức phiền muộn.
Cô cất bước muốn đi ra ngoài, nhưng vì đi quá nhanh nên vai cô va phải vai Mộ Tấn Dương.
Kết quả, Mộ Tấn Dương bỗng nhấc chân cản đường Diệp Du Nhiên lại.
Diệp Du Nhiên nhất thời không đề phòng, cơ thể cô mất khống chế mà đổ nhào về trước…
Trời đất quay cuồng, cô cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, vào lúc cô lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất, cánh tay ấy đã kéo cô lại.
Đầu Diệp Du Nhiên đập mạnh vào lồng ngực Mộ Tấn Dương, đau đến mức mắt cô đỏ ửng, nước mắt trào ra.
Cô đẩy mạnh Mộ Tấn Dương ra, rống lên với anh: “Anh làm vậy có gì hay ho không? Anh vẫn là con nít à? Anh cảm thấy bộ phim buồn nôn thế này có ý nghĩa lắm sao? Nhưng tôi thấy buồn nôn lắm, đáng ghét lắm.
”
Sắc mặt anh tối tăm đến mức đáng sợ, anh tóm lấy cánh tay Diệp Du Nhiên rồi cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: “Em cảm thấy tôi buồn nôn, Diệp Du Nhiên, em có giỏi thì nói lại một lần nữa xem!”
Diệp Du Nhiên cố gắng hất tay anh ra rồi rống lên: “Đúng vậy đó, tôi cảm thấy anh rất buồn nôn, anh đã đính hôn với Cố Hàm Yên rồi mà còn quấn lấy tôi làm gì nữa? Tôi không phải chó con hay mèo con, không phải công cụ mua vui của anh đâu.
”
Mắc cớ gì anh ta có thể làm như thể chưa từng xảy ra việc gì, đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, da mặt vẫn dày nhưu thế.
Nhưng cô đã không phải là Diệp Du Nhiên của trước kia nữa rồi!
Cô mất đi một đứa con, người cô yêu nhất không tin tưởng cô, vào lúc cô đau khổ đến nỗi gần sụp đổ, phải tiêm thuốc an thần mới có thể bình tĩnh lại được, anh ta lại đính hôn với người con gái khác, đi lựa nhẫn cưới với cô ta…
Đã bao nhiêu lần cô choàng tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trong giấc mơ, cô nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh ta và cơ thể đầm đìa máu tươi của đứa bé.
Anh ta là ba của đứa bé! Nhưng anh ta cũng là hung thủ gián tiếp giết hại đứa bé ấy!
Gân xanh trên trán Mộ Tấn Dương lồi lên, gương mặt có vẻ rất dữ tợn, rít chữ “Cút” qua từng kẽ răng.
Nếu như để Diệp Du Nhiên nói tiếp, anh sợ anh thật sự không nhịn nổi mà bóp chết cô.
Anh cứ nghĩ mình đã yêu thương và chiều chuộng cô, như trong mắt cô, anh chỉ coi cô như công cụ mua vui mà thôi!
Nét mặt của anh làm Diệp Du Nhiên sợ hãi, cô rụt cổ lại.
Sau nhiều năm bị ảnh hưởng từ sự uy nghiêm của anh, cô mới hình thành nên phản ứng theo bản năng này.
Nhìn dáng vẻ tức giận đến nỗi không kềm chế được của anh, trong lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy đôi phần sung sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...