Chương 621:
Diệp Du Nhiên cảm thấy cổ họng mình dường như bị chặn lại, chỉ cảm thấy nghẹn đến khó chịu, một câu cũng nói không ra lời.
Thì ra, là như vậy.
Cô không muốn tin lời của Cố Hàm Yên.
Nhưng mà, cô hoàn toàn không tìm ra lỗ hổng trong lời Cố Hàm Yên.
Sau khi kết hợp hoàn mỹ tất cả sự việc trước sau lại với nhau, cô sợ hãi phát hiện, sự thực có lẽ là như Cố Hàm Yên nói…
Mộ Tấn Dương không tin cô, hoài nghi cô.
Khi cô giãy giụa muốn trốn chạy khỏi tay đám người đó, nhảy cửa sổ sảy thai, mất đi đứa bé, sụp đổ không thể tự kiềm chế… Anh đã đang thương lượng hôn sự với Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên thấy Diệp Du Nhiên luôn cúi đầu không nói chuyện, thì biết mình đã đạt được mục đích rồi, biểu cảm đắc chí hài lòng.
Diệp Du Nhiên không biết Cố Hàm Yên xuống xe lúc nào, cô cũng không biết mình làm sao về tới nhà Phong Hải.
“Đi đâu? Nếu con còn không về, cậu muốn lật tung thành phố Vân Châu rồi, con có biết không!”
Cô vừa vào cửa, Phong Hải đã sắc mặt vội vàng đi tới.
Nhìn bộ dạng mất ba hồn bảy phách của Diệp Du Nhiên, sắc mặt căng thẳng: “Sao vậy?”
Diệp Du Nhiên mất hồn lạc phách nhìn anh ta, cả người như bị rút sạch linh hồn, thật lâu sau, mới trả lời yếu ớt như tiếng muỗi kêu: “Cậu, con cùng cậu đi Cảnh Thành.
”
Hai năm sau, công ty TNHH truyền thông văn hóa Hải Nguyệt, phòng họp.
“Tổng thanh tra chấp hành phía trên tập đoàn phái xuống, hôm nay sẽ tới thành phố Vân Châu! Công việc tiếp đãi đã sắp xếp xong chưa?”
Giám đốc hỏi xong, thì lập tức có người trả lời: “Đều sắp xếp xong rồi.
”
Lời này vừa nói ra, phía dưới có người ghé châu đầu ghé tai nói giọng cực nhỏ.
“Nghe nói là ‘hoàng thân quốc thích’ ?”
“Không quá rõ, nhưng mà, tôi xem tài liệu rồi, mới hai mươi tư tuổi, ồ…”
Phía sau truyền tới một tiếng “ồ”, thể hiện ý tứ sâu xa.
Mấy người khác nhìn nhau cười, đều rõ ràng trong lòng.
…
Sân bay quốc tế thành phố Vân Châu.
Một người phụ nữ dáng vóc cao gầy, đẩy hành lý ra khỏi sân bay.
Người phụ nữ tóc dài uốn xoăn gợn sóng, váy liền bó sát đỏ rực như lửa, mặt trang điểm nhạt, giày cao gót nhọn dẫm lên sàn gạch, phát ra tiếng “cộp cộp” thanh thúy.
Người đi ngang qua cô, đều không nhịn được nhìn cô thêm vài lần, tất cả bất giác đều nhường đường cho cô.
“Cảm ơn.
”
Người phụ nữ tháo kính râm, cong môi, cảm ơn người nhường đường cho cô.
Người đi đường bị đôi mắt hoa đào say lòng người của cô nhìn trong lòng rung động, căng thẳng mở miệng: “Không… không cần khách sáo…”
Trước đó chỉ nhìn dáng vóc và phần môi, cảm thấy nhất định là một cô gái xinh đẹp, không nghĩ tới, đôi mắt càng xinh đẹp rực rỡ, vô cùng động lòng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...