Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
Chương 571:
Diệp Du Nhiên còn chưa kịp nói dứt câu đã bị nụ hôn của anh cắt ngang.
Nụ hôn dịu dàng ấy khiến cho cô nhanh chóng bỏ cuộc, không từ chối anh nữa.
Mộ Tấn Dương thấy thái độ của cô dần dần dịu xuống, bèn sống thật với bản thân mình.
Sau khi xong việc, Mộ Tấn Dương chuẩn bị ôm cô đi tắm rửa, lúc mở đèn mới phát hiện cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Gương mặt cô hằn lên nét mệt mỏi, giống như đã kiệt sức lắm rồi.
Mộ Tấn Dương lại cúi đầu, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên trán cô, gương mặt nhuốm vẻ tiếc nuối.
Gần đây trông cô không vui vẻ gì mấy, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc, mấy việc này anh đều biết hết.
Mà cô như thế, khiến cho lòng anh phảng phất bất an, cảm giác này khó chịu vô cùng.
Anh lưu luyến nhìn cô thật lâu, âm thầm đưa ra quyết định rồi mới ôm cô vào nhà tắm.
Ngày hôm sau, phải đến gần buổi trưa thì Diệp Du Nhiên mới ngủ dậy.
Bởi vì gần đây tâm trạng cô hay lên xuống thất thường, bởi vậy nên mới dễ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ hơn à?
Diệp Du Nhiên cảm thấy rất có thể đúng là như thế.
Bên cạnh cô không có một ai, nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi hương của Mộ Tấn Dương phảng phất trong phòng.
Cô đột ngột xoay người lại, bèn nhìn thấy một dáng người dong dỏng cao đứng trước khung cửa sổ.
Một tay Mộ Tấn Dương đút trong túi quần tây, tay còn lại cầm điện thoại, anh đang nói chuyện với ai đó.
“Chuyển hết tất cả tài liệu cần thiết qua bên này đi.
”
“Ừ, cậu chuyển…”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương chợt ngừng lại, bỗng quay người về phía cô.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương dán chặt trên người cô, rồi cúi đầu khẽ dặn dò người ở bên kia đầu dây, xong xuôi hết mới sải chân bước đến bên cạnh Diệp Du Nhiên.
“Dậy rồi à?”
Mộ Tấn Dương đi đến bên cạnh cô, ngồi lên mép giường, vươn tay vuốt ve gương mặt Diệp Du Nhiên, rồi hôn cô.
Diệp Du Nhiên nghĩ đến chuyện trong buổi tối hôm qua, sắc mặt cô tối sầm, nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh.
Trong lúc vô tình chợt phát hiện các vật trưng bày và cách trang trí của căn phòng này là lạ, rõ ràng đây không phải phòng ngủ trong biệt thự trên vịnh Vân Thượng.
Cô ngạc nhiên há hốc miệng: “Sao chúng ta lại…Ưm…Anh…”
Khi nãy cô không cho Mộ Tấn Dương hôn mình, tất nhiên anh sẽ không chịu để yên như vậy.
Anh giơ tay giữ lấy gáy Diệp Du Nhiên, bàn tay còn lại đặt lên lưng cô, nghiêng đầu sang lấp kín miệng cô lại.
Dáng vẻ hết sức mạnh mẽ, muốn từ chối anh không phải là việc dễ dàng gì, Diệp Du Nhiên chỉ đành tiếp nhận mà thôi.
“Được rồi, em muốn nói gì thì bây giờ có thể nói được rồi đó.
”
Sau khi nụ hôn ấy chấm dứt, Mộ Tấn Dương mới rời khỏi môi cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Chỉ có điều, cánh tay đang ôm cô của anh không hề buông lỏng.
Diệp Du Nhiên trừng mắt nhìn anh rồi nhìn quanh quất xung quanh, đến giờ mới phát hiện, nơi cô đang ở lại là căn nhà trước kia của mình.
Ánh mắt của cô ngập tràn vẻ kinh ngạc, nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ vui vẻ: “Sao… lại về đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...