Biệt thự rất sạch sẽ.
Mặc dù hai năm nay anh không sống ở đây, nhưng vẫn có người đến quét dọn định kỳ.
Anh nhẹ nhàng đặt Diệp Du Nhiên lên giường, ánh mắt sâu tựa biển.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên còn xinh xắn, kiều diễm hơn cả hai năm trước đó, Mộ Tấn Dương không khỏi khom lưng, đặt nụ hôn nóng bỏng lên trán cô.
Nụ hôn trượt dần từ trán xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi cô, quyến luyến không nỡ xa rời…Một hồi sau, Mộ Tấn Dương mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy vệt nước trên môi cô, ánh mắt anh tối lại.
Anh mím môi, kềm chế cảm giác xúc động trong lòng, đúng lúc muốn đứng dậy đi lấy nước nóng để lau mặt cho Diệp Du Nhiên, bèn nghe thấy tiếng nói đứt quãng của cô: “Đừng…Con ơi…”Thần kinh của Diệp Du Nhiên bị rượu làm tê liệt, ý thức lúc này cũng không rõ ràng.
Trong lúc mơ màng, cô lại nhớ tới hai năm trước, hôm đó lúc cô mới tỉnh dậy trong bệnh viện.
Y tá nói với cô rằng đứa bé đã mất.
“Không…”Vẻ mặt của Mộ Tấn Dương căng thẳng, vội ngồi xuống, cúi đầu nhìn vẻ mặt của Diệp Du Nhiên, cúi đầu gọi cô: “Diệp Du Nhiên?”“Đứa bé…”Khuôn mặt thanh tú của Diệp Du Nhiên tràn ngập sự đau khổ, khẽ lẩm bẩm gì đó, hai hàng mày cau lại, khiến người ta đau lòng.
Mộ Tấn Dương đưa tay vuốt điểm giữa hai hàng mày của cô, lông mày lại nhíu lại.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cúi người muốn nghe cô nói cái gì, nhưng cô lại không nói gì nữa, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng cô, lúc này cô mới trở nên yên lặng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng thở đều của cô.
Biết cô đã ngủ, mới đặt cô xuống.
Nhưng, rốt cuộc chuyện gì khiến cho cô đau khổ như vậy?Ngoài cửa vang lên tiếng “ăng ẳng” của thịt bò.
Mộ Tấn Dương đi ra mở cửa.
Ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu của thịt bò, khẽ nói: “Ngoan một chút, cô ấy đang ngủ, đi xuống đi.
”Dường như thịt bò nghe hiểu, quay người, lắc lắc mông đi xuống tầng.
…Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu mình đau đớn như sắp nổ tung.
Say rượu đúng là điều tồi tệ nhất mà.
Cô xoay người ngồi dậy, cúi đầu thì thấy áo ngủ mặc trên người có chút quen mắt.
Nhưng, đây chắc chắn không phải do cô thay!Cô vội vàng xuống giường, lúc quay đầu trong lơ đãng thì thấy một bức tranh.
Đây là bức tranh được Mộ Tấn Dương vẽ hai năm trước.
Lúc Mộ Tấn Dương vẽ ra bức tranh này, vật liệu mà anh dùng đều là những vật liệu tốt nhất, nên bức tranh kia không hề có dấu vế bị phai màu, ngược lại hoàn toàn như mới.
Ngay lúc cô đang trong tình trạng sững sờ, cánh cửa phòng được người đẩy ra từ phía bên ngoài, phát ra tiếng “ken két”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...