Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực
“Ừm.
” Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, hai người vừa hay đến cửa khu biệt thự, Phong Hải cũng không hỏi nhiều nữa, vừa dừng xe vừa nói: “Đến rồi.
”Xe từ từ dừng lại, Diệp Du Nhiên mở cửa xe bước xuống, rồi đi vào trong biệt thự.
Cô đi rất vội, cả người nhìn đã thấy có chút không ổn rồi, trên người dù có mặc quần áo rất dày nhưng vẫn không che được cơ thể tiều tụy của cô.
Phong Hải rút ra một điếu thuốc và đi theo đằng sau cô.
Diệp Du Nhiên biết Phong Hải đi theo nhưng cũng không có quay đầu.
Hai người cùng đi đến cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng động lớn.
Sắc mặt của Diệp Du Nhiên có hơi lo lắng, muốn bước vội vào trong.
Phong Hải lại kéo tay cô lại, khẽ lắc đầu với cô, dành ánh mắt lo lắng cho cô, sau đó bước lên trước một bước, dùng cơ thể của mình che cô lại.
Sau đó thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng nhạc chuông này rất quen thuộc với Diệp Du Nhiên, đây chính là tiếng chuông điện thoại của Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương đang ở bên trong!Ánh mắt của cô hơi sáng lên thì nghe thấy giọng nói của Mộ Tấn Dương: “Ông ngoại.
”Sau đó là giọng nói ngắt quãng của Mộ Tấn Dương.
“Cháu chưa tìm được cô ấy…”“Loại phụ nữ lẳng lơ như Diệp Du Nhiên đó, sao có thể xứng làm cháu dâu của ông chứ, tin tức trên báo ông đã xem chưa? Cháu đã nói thì không có lừa ông…”“Ừm…”Loại người phụ nữ lẳng lơ như Diệp Du Nhiên.
Sao có thể xứng làm cháu dâu của ông.
Diệp Du Nhiên sốc, không thể nói ra được lời nào, cả người không khống chế được run rẩy, sau đó trước mặt cô tối sầm lại, rơi vào trạng thái hôn mê.
Phong Hải vững vàng ôm lấy Diệp Du Nhiên, trên mặt lóe lên một tia tính toán, rồi ôm cô trở lại trong xe.
…Trong đại sảnh.
Mộ Tấn Dương cúp máy, mắt hơi nhắm lại, đưa tay day day chân mày.
Một giây sau, anh bỗng mở mắt ra, chạy ra bên ngoài.
Anh đi xuyên qua sân, đứng ở cửa lớn không có ai, sâu trong đôi mắt đen láy của anh là sự lạc lõng.
Sao anh lại có… cảm giác cô đã trở về chứ?…“Mộ Tấn Dương! Em về rồi đây!”Diệp Du Nhiên hớn hả đẩy cửa vào, khi nhìn thấy Mộ Tấn Dương, trên mặt tuấn lãng của anh lại rất lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên hơi sững người: “Làm sao vậy…”Mộ Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, mặt mày vô cảm mở miệng: “Em về đây làm cái gì? Loại phụ nữ lẳng lơ như em, em tưởng rằng tôi còn cần em?”“Cái gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...