CHương 38:
Diệp Du Nhiên nghe vậy thì sững sờ, muốn biết một người đàn ông đã đi đâu có nhất thiết phải theo dõi không?
Nhưng nếu muốn hỏi thì hình như cũng không thể hỏi được.
“Đang tán gẫu chuyện gì vậy, cái gì mà theo dõi hả?”
Đột nhiên, giọng của một người phụ nữ cất lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai cô đồng nghiệp, Diệp Du Nhiên theo bản năng ngước nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
“An Hạ, cô đã về rồi sao!”
“Mới vừa về hôm qua, hôm nay đi làm, mọi người đang nói chuyện gì vậy? Theo dõi ai vậy, bạn trai của cô ở bên ngoài vụn trộm, thịt tươi sao?”
“Ôi dào, anh ấy dám…”
Các cô gái đang trò chuyện bên đó liền bắt đầu đùa giỡn.
Diệp Du Nhiên thấy cô gái được đồng nghiệp gọi là An Hạ thì giật mình, hốt hoảng cúi đầu xuống.
An Hạ là bạn thân nhất của cô khi học trung học cũng là người bạn duy nhất, chẳng qua là…
Hôm nay, Diệp Du Nhiên chỉ ngồi yên tại vị trí của mình không động đậy, thậm chí còn thấp thỏm lo âu nữa.
Đến khi hết giờ làm thì trời lại đột nhiên nổi trận mưa.
Diệp Du Nhiên không mang dù, cô cau mày đang định xông ra thì bên cạnh có người đưa qua một cái dù: “Tôi mang theo hai cây dù, cho cô mượn một cây, ngày mai hãy trả lại cho tôi.
”
Diệp Du Nhiên ngây người tại chỗ, chủ nhân của giọng nói này chính là An Hạ mà cô đã nghe thấy trong phòng làm việc sáng nay.
“Này, tại sao cô không nói chuyện, cô không cần sao?” An Hạ vừa dứt lời liền quay sang nhìn mặt của Diệp Du Nhiên, sau đó, cô ta cũng sững sờ, giọng điệu có hơi khựng lại: “Ánh… Du Nhiên?”
“Cô, cô nhìn lầm người rồi.
” Diệp Du Nhiên kinh hoảng đến mức thất thố chỉ nói một câu như vậy liền bỏ chạy vào màn mưa.
An Hạ đuổi theo sát phía sau, chạy cả nửa con đường mới đuổi kịp Diệp Du Nhiên, kéo lấy vạt áo của Diệp Du Nhiên: “Diệp Du Nhiên, cậu có bản lãnh thì đừng liên lạc với tôi, cậu có bản lãnh thì đừng về nước nữa, mẹ nó mệt chết bà rồi…”
Diệp Du Nhiên bị nước mưa thấm ướt cả người, mặt trắng bệch, thấy chạy không nổi nữa thì chỉ nhìn An Hạ mà không nói một lời.
An Hạ hung dữ trợn mắt với cô: “Nói gì đi! Ra nước ngoài nên câm rồi sao!”
Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn mũi giày của mình, lí nhí: “Xin lỗi…”
“Cậu…”
An Hạ nghe vậy thì nổi giận, ra vẻ hung dữ muốn mắng cô, nhưng không ngờ cả người đột nhiên bị người ta kéo sang một bên, nếu không phải tựa vào lan can thì đã ngã nhào xuống đất rồi.
“Thế nào, có bị thương không?”
An Hạ bị kéo ra, Mộ Tấn Dương che dù xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt hung dữ nhìn An Hạ.
“Anh làm gì vậy? Tránh ra đi! Chuyện của tôi không cần anh lo!”
Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy Mộ Tấn Dương có ý thù địch với An Hạ nên vội vàng đẩy anh ra.
Mộ Tấn Dương sầm mặt: “Nếu em bị cảm vì mắc mưa thì chẳng phải là chuyện của tôi sao!”
“Tôi…” Diệp Du Nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của anh thì á khẩu.
Trong quán cà phê, Diệp Du Nhiên cùng An Hạ đã thay quần áo khô, ngồi đối diện với nhau, Mộ Tấn Dương ngồi trong xe ở bên ngoài, không đi vào.
Diệp Du Nhiên lo lắng khuấy ly cà phê trước mặt: “Mấy năm gần đây, cậu sống…”
An Hạ ngắt lời cô, nín thở nói: “Liên quan quái gì đến cậu!”
“Đã bốn năm rồi, sao cậu vẫn thô lỗ như vậy.
” Diệp Du Nhiên lí nhí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...